Ông Chú Chính Là Chồng Tôi

Chương 40: Chương 40






Rốt cuộc là xe điện hay xe gắn máy đây,mặc dù Trạch Kỳ không biết nên tặng chiếc xe nào để tặng vợ mình cả,nhưng mà trong suốt quá trình ở chỗ làm của Doãn Diệm.

Nói chung là đây là xưởng sản xuất socola riêng của Doãn Diệm,quy trình sản xuất những thanh socola đều làm từ thủ công rất ít các thiết bị hiện đại tân tiến như của thành phố.

Xem ra là cũng phát triển khá là lớn,ở tại khu sản xuất còn có cả vườn trồng cây cacao để sản xuất socola nữa là,còn khu vực kia là nơi để ủ men hạt cacao và phơi cacao nhưng mà so với giá một thanh kẹo socola thì giá khá là bình dân để phục vụ những người ở địa phương,còn khi xuất kho lên thị trường trên thành phố thì giá lại cao nhưng mà không cao bằng socola ở nước nước ngoài nhập vào.

“Trạch Kỳ cậu có chuyện muốn nói với con,còn mấy đứa cứ chơi thỏa thích”Doãn Diệm dẫn Trạch Kỳ đến phòng riêng để mà nói chuyện,chỉ còn Điền Điền và Hạo Nam với Tường Vi đi dạo quanh khu vực ở xưởng sản xuất,tại phòng giám đốc của Doãn Diệm“Con đi tham quan khu xưởng này thấy thế nào”“Dạ cũng ổn lắm”Doãn Diệm cũng đưa ly cacao nóng cho Trạch Kỳ rồi nói“Cái xưởng này,cậu rất thích và cũng yêu chúng giống như tình cảm của mẹ Tường Vi vậy”,Doãn Diệm còn nói thêm phụ nữ mạnh mẽ giống như viên socola vậy lúc đầu thì đắng về sau ngọt lịm càng ăn vào càng nghiện.


Doãn Diệm còn nói là muốn thử nghiệm làm socola mới nhất để đem bán lên thị trường.

Dù là một ông chủ của xưởng sản xuất nhưng mà vẫn phải làm việc với nhân viên của mình,đôi lúc Ngọc Vân cũng về và giúp chồng xử lý việc trong xưởng.

“Ôi trời ơi,nhìn mấy đứa nhỏ tụi nó khá là tinh nghịch nhất là Điền Điền rất giống chị hai của cậu”Trạch Kỳ nhìn ngoài cửa sổ xem thì hết hồn luôn,vợ của anh đang làm cái quái gì vậy lấy vòi xịt nước mà chơi đùa với Tường Vi và Hạo Nam sao mà còn bắn nước vào hai người còn ướt sủng nữa thật lòng mà nói anh muốn chơi cùng với cô,còn Doãn Diệm thì nhìn Hạo Nam còn vui vẻ nhưng cậu phát hiện một điều gì đó“Thằng bé khá giống anh rể rất giống anh hai”.

Mà cậu chỉ nghĩ chắc là người giống nhau thôi,nên không có chuyện gì hết cả nhưng mà xem ra thì khá là giống nhưng mà nhìn cả ba đứa trẻ có chút hoài niệm khi còn trẻ.

“Chị tha cho em,đừng bắn nước vào người em”“Tụi mình thua rồi,tha cho tôi đi Điền Điền”Điền Điền nhếch môi cười“Vậy sao,còn chưa dành lấy súng bắn nước thì chưa được tính đâu nha” vậy mà cô vẫn bắn nước tứ tung khắp nơi,nhưng rồi Trạch Kỳ chạy tới thì lại bị ăn ngay súng bắn nước từ Điền Điến.

Người anh bây giờ ướt như chuột lột,làm cho hai hú hồn một phen Tường Vi và Hạo Nam cũng bị ướt hết người còn Điền Điền thì chỉ bị ướt một chút ít thôi,nhìn biểu hiện Trạch Kỳ đang nghiêm túc nhìn cô khiến cô ngừng cuộc chơi này lại,anh vác cô vào trong nhà kho gần đó.

“Anh thả em ra đi,em xin lỗi”Trạch Kỳ không quan tâm liền đánh vào mông cô,sau đó nói nhỏ“Nhìn em chơi vui thế này,mà anh không được chơi có biết anh tủi thân lắm không?”,hóa ra là vì anh nhìn cô chơi đùa với hai người kia nên là có chút khó chịu.


Điền Điền còn phải lấy quạt cho áo của anh mau khô,rồi liếc nhìn anh đang bộ dạng ở trần nhìn trông có vẻ là có hơi con nít một chút,rất khác so với lần đầu mà cô gặp anh nó đáng sợ đến mức nào,lúc đầu có hơi hung hăng nhưng dần về sau thì lại dịu dàng với cô và chiều chuộng cô rất nhiều.

Điền Điền muốn gì là anh đáp ứng liền cho cô,ít khi nào cô nhờ vả Trạch Kỳ nhiều,anh lại ôm cô vào lòng“Anh thả em ra đi,lỡ có ai đó vào trong thì sao”Cơ thẻ to lớn của Trạch Kỳ ôm cô vợ nhỏ vào lòng như muốn bao bọc che chở cho cô,bởi vì có quá là nhiều chuyện nguy hiểm xảy ra đến với cô khá là nhiều rồi nên anh muốn bảo vệ cô.

Trạch Kỳ quay mặt cô lại và hôn lên môi cô rồi đưa lưỡi vào trong miệng của cô,mà Điền Điền đâu có phản kháng vẫn đáp trả lại nụ hôn với anh,ngờ đâu có tiếng mở cửa sắt ở nhà kho là nhân viên đang đẩy một xe hạt caco đã được tách khỏi vỏ và cho vào kho để ủ men.

Mà hai người thì trốn ở cuối kho,Điền Điền không muốn phát ra tiếng động vậy mà Trạch Kỳ dùng tay xoa nắn cặp ngực của cô rồi còn vân vê đầu ti nhũ hoa khiến chúng căng cứng lên.

Cô nhỏ giọng “Anh đừng làm vậy,đang có người lỡ như…”nhưng mà lại bị anh hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô rồi bàn tay không ngừng xoa nắn rồi còn mút nữa,rồi còn hôn lên xương quai xanh của cô nữa.


Điền Điền xấu hổ rõ ràng là đang có người sao anh lại làm như vậy chứ,cô dựa vào lòng ngực của anh,Trạch Kỳ nhì biểu hiện xấu hổ của cô liền phì cười nhưng tay còn lại thì vẫn mò vào nơi tư mật của cô.

Khiến cô không ngừng rên rỉ mà Trạch Kỳ lại che miệng cô lại“Đang có người đấy,em nhỏ tiếng chút đi” ,nhưng mà cô đâu có muốn như vậy đâu mà anh lại chọc vào hoa huyệt càng sâu và dùng ngón tay thật nhanh,bấp chấp cô đã lỡ rên lên.

“Anh có nghe gì không?”“Có,hình như tôi nghe tiếng chuột”.