Thấy cô liền dựa vào người anh nên là anh vẫn tiếp tục mò ở phần dưới của cô,bàn tay ấy lại luồn vào bên trong quần đùi nơi mà hoa huyệt nhạy cảm của cô.
Mới chạm nhẹ thôi,mà đã ướt rồi anh nói với cô“Bảo bối của tôi thật là hư,mới đây đã ướt rồi”,ngón tay ấy đưa vào trong hoa huyệt lần trước hơi khô đưa vào trong là Điền Điền đã la đau rồi.
Nhưng còn lần này thì vào trong dễ dàng,gió ở bên ngoài thổi vào làm tạo nên thành tiếng xào xoạt của bụi cây gần đó và những tán cây dừa,mặc dù trời tối nhưng mà cũng gây tiếng động cũng hơi rợn người và kèm theo tiếng dế kêu càng giống như là đi vào khu rừng ma.
Nhưng đối với Điền Điền thì xấu hổ hơn đó là cùng làm một chuyện đáng xấu hổ với Trạch Kỳ.
Cô run rẩy,và khẽ rên nhẹ mà bị Trạch Kỳ dùng tay che miệng cô lại “Sướng lắm phải không,bảo bối.
Nhỏ giọng lại không là lối xóm sẽ nghe mất”,đúng vậy ở vùng quê của cô là ở hẻm tuy đất vườn rộng nhà của xóm giềng cách xa nhau.
Buổi tối khá yên tĩnh,nên ai cũng ngủ sớm cả cũng có vài tiếng ồn từ chiếc xe tải chở những tuyến hàng ở trên đường lộ.
Cô có thể nghe được từ xa,chỉ cần cô ra tiếng động không biết chuyện tốt xấu như thế nào sợ có người sẽ chiếu đèn mà phát hiện ra mất,nhưng mà Trạch Kỳ lại chạm hoa huyệt ướt át của cô làm cho cô không thể nào mà kìm giọng lại được mà Trạch Kỳ lại làm mạnh hơn nữa.
Sau đó quay người cô lại trước mặt mình mà hôn lên môi đồng thời đưa chiếc liếc lưỡi luồn vào bên trong khoang miệng cô và đảo lưỡi liên lục đồng thời rút ra và kéo sợi chỉ bạc,Điền Điền thở hổn hển và ôm vai anh.
Cô cảm nhận được,có thứ gì đó khá là cứng đang nhô lên và chọc ở dưới thân cô chỉ cách lớp vải lúc mà cô ôm anh thì mới phát hiện ra là Trạch Kỳ mặc áo thun ba lỗ và chiếc quần đùi.
Dù là không có ánh đèn,có thể cảm nhận được lần này Điền Điền phát hiện ở dưới của cô mát mẻ chiếc quần đùi thun đã bị Trạch Kỳ cởi bỏ lúc nào cũng không hay biết.
“Chú lần này đủ rồi,phải vô nhà”“Em định vô trách nhiệm với tôi à”Trạch Kỳ cầm lấy tay cô và đưa xuống dưới thân anh “Giúp tôi đi”,Điền Điền ngại ngùng cô liền kéo quần anh xuống lộ ra “thằng đệ” của anh đang dựng đứng,cô lúng lúng không biết làm như thế nào nữa thì Trạch Kỳ lấy tay cô và dùng tay cô cầm cự long của anh kéo lên và xuống.
Điền Điền có chút xấu hổ,lần này lại chạm của anh nữa lần này lại ấm và nóng còn to ra nữa,anh liền nâng hông cô lên và cho cự long từ từ vào bên trong hoa huyệt của cô.
“Chú…nó…sâu…quá”Lần này tiến vào bên trong dễ dàng hơn rồi mà Điền Điền không la đau nữa,“Bảo bối,em nhìn xem em nuốt chửng thằng nhỏ của tôi rồi” Điền Điền xấu hổ mà ôm lấy anh“Chú im đi”.
Trạch Kỳ phì cười một tay đặt ngay eo cô,tay còn lại thì che miệng cô lại để khỏi phát tiếng động,anh di chuyển hông công một cách chậm rãi để khoi bị đau.
Điền Điền không biết tại sao có cảm giác lạ lắm vừa thoải mái mà có chút hơi đau và xấu hổ vì làm điều này ở ngoài trời à không là căn nhà chồi cơ,Trạch Kỳ thì thầm bên tai cô “Bảo bối,tôi chịu hết nổi rồi.
Em chịu khó chút nhé” anh liền hôn cô và hai tay đặt ngay eo và dùng lực thật mạnh di chuyển nhanh,Điền Điền choáng váng và rên rỉ không ngừng cũng không gây tiếng động lớn gì nhiều cả.
Do là Trạch Kỳ hôn rồi còn đâu mà tạo thành tiếng đượng,cuối cùng anh lại phóng tinh dịch vào bên trong người cô,Điền Điền mệt mỏi ngã gục vào người anh mà ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau,Trạch Kỳ tỉnh dậy ở phòng ngủ là phòng của mẹ Điền Điền nên là không thấy Điền Điền đâu cả quần áo cũng thay rồi anh liền vội xuống bếp thì không thấy ai cả.
“Trạch Kỳ con dậy rồi hả,con ngồi đó đi để cậu ba mang cơm cho”Doãn Mộc dọn mâm cơm đưa cho Trạch Kỳ,anh vừa ăn cơm mà vừa hỏi Doãn Mộc “Cậu có thấy Điền Điền không”,Doãn Mộc ngồi ghế hút điếu thuốc “Điền Điền lấy xe của cậu chở Hạo Nam đi đâu đó rồi.
Còn mẹ thì qua nhà hàng xóm chơi rồi”.
Trạch Kỳ ngưng ăn cơm anh hoảng hồn Điền Điền lấy xe chở Hạo Nam đi chơi mà còn bỏ anh ở nhà,anh là chồng cô mà nhưng anh phải bình tĩnh lại là bởi vì Hạo Nam là anh trai của Điền Điền không thể nào mà ghen tuông được cả.
Dù sao mặc kệ để cho anh em họ vui chơi cũng được,ăn xong anh liền phụ giúp Doãn Mộc đi thu hoạch dưa hấu để đem lên chợ huyện bán.
Tại chợ quê,Điền Điền chạy xe máy chở Hạo Nam “Điền Điền,sáng sớm dậy là bà ngoại cậu dặn tụi mình mua đồ rồi” Điền Điền chán nản sáng sớm là cô phải chở Tường Vi đi học rồi chạy về nhà chưa được bao lâu thì bị bà ngoại đưa danh sách đi chợ rồi.
Cả người cô đều ê ẩm vì tối hôm qua,cô nói với Hạo Nam qua kính chiếu hậu “Cậu muốn biết thế nào là đi chợ Việt không.
Mình sẽ biểu diễn cho cậu” Hạo Nam hiểu ý là Điền Điền muốn nói gì rồi.
Điền Điền dừng xe ở chỗ quầy thịt“Thịt xong chưa hả dì,bà ngoại con đặt rồi đó”“Xong hết rồi của con 300 ngàn”“150 ngàn được không”“Thôi được 250 ngàn được không”“!50 ngàn thôi,vậy thì con hủy kèo”“Thôi được rồi 150 thì 150”Điền cười đắc ý nhận lấy và trả tiền,còn Hạo Nam ngồi đằng sau xe thì mắc cỡ hóa ra Điền Điền hay chơi trả giá mà là trả giá gấp đối đến hàng rau thì cũng trả giá nữa.
Hết hàng hóa này lại trả giá nữa,đến khi đi chợ về Hạo Nam không còn mặt mũi nào cả cậu nói với cô“Hóa ra cậu chơi mặc cả như vậy luôn hả.
Phục cậu thiệt đó”,Điền Điền phì cười “Có gì đâu,mình đi chợ với mẹ mình hay mặc cả lắm nhờ vậy mới tiết kiệm được tiền.
À cậu xem còn thiếu gì nữa không”.
Hạo Nam lục túi áo lấy mảnh giấy “À còn thiếu cá và bông súng”,Điền Điền thở dài “Hai thứ đó hả không cần phải mua đâu” Hạo Nam ngạc nhiên“Tại sao không cần mua…”“Tụi mình sẽ có hai thứ đó cần gì mà mua”.