“Cậu là Lục tổng đúng không,tôi là Trần Thiên là chủ của bữa tiệc này”Trạch Kỳ quay sang nhìn Trần Thiên,cũng lãnh đạm mà bắt tay Trần Thiên nhưng anh vẫn nhìn về phía Điền Điền đang chơi đùa với Đậu Đậu,Trần Thiên nhìn cô khá giống một người trông rất chi là quen mắt“Cô bé rất dễ thương không ngờ Đậu Đậu lại thân thiết.
Rất hiếm khi Đậu Đậu lại chơi đùa với người lạ”“Cô ấy là vợ của cháu”Trần Thiên giật mình nhìn Điền Điền trông rất trẻ còn Trạch Kỳ thì tuổi tác quá là xa,nhưng thôi đó là chuyện của người ta xen làm gì cho mệt,ông nhìn Điền Điền thì giá như mà con dâu của ông còn ở đây thì có một đứa cháu thì an phận lòng nào,lẽ ra đứa cháu ấy cũng trạng tuổi cô rồi.
“Lục tổng,tôi có thể mời cậu sang phòng bên nói chuyện được không?”Trạch Kỳ thì không an lòng với Điền Điền khi ở sảnh bữa tiệc,nhưng nhìn Đậu Đậu thì cũng không an lòng nữa nên là cũng phải đi theo Trần Thiên đến căn phòng riêng để bàn bạc.
Ở sảnh tiệc Đậu Đậu cứ bám riết Điền Điền không rời,mỗi lần có nam nhân nào mời cô nhảy là Đậu Đậu cứ gầm gừ không cho đến gần cô,mà Điền Điền nhìn chú chó này có chút ngốc nghếch dễ thương đến vô cùng tuy là giống Husky mà tính cách không cho người con trai nào tiếp cận cô cả rất giống Trạch Kỳ không cho cô tiếp cận người con trai nào cả.
Nhưng mà anh thì đỡ hơn biết rằng cô tiếp cận người trai đó như thế nào,không ghen tuông tầm bậy gì cả,ở tại bữa tiệc này cô cảm thấy chán nản nhưng mà Đậu Đậu thấy cô như vậy ngậm lấy tay cô dẫn cô ra vườn chơi.
Còn tại căn phòng chỉ có Trạch Kỳ và Trần Thiên“Lục tổng,chuyện hôm trước cậu đã mua công ty của tôi chuyện đó…”“Ông cứ gọi cháu là Trạch Kỳ là được rồi”“Không cần nhất thiết,công ty của tôi mà cậu đã mua được thì cứ giữ lấy đi”Trạch Kỳ cảm thấy kỳ lạ à,trước đây công ty của Trần Thiên được xây dựng nên có người mua vẫn phản kháng quyết liệt vậy mà,anh là người mua vậy tại sao không nói gì cả,Trần Thiên hút một điếu thuốc rồi nói với Trạch Kỳ“Ta biết cậu trước đây vẫn là một thằng nhóc,vẫn là học trò của con trai ta.
Nếu mà thằng bé còn sống thấy cậu cũng hãnh diện lắm”,xong xuôi Trần Thiên hút một hơi điếu thuốc“Con dâu của ta vẫn khỏe chứ,nghe nói con bé làm việc chỗ cậu”,Trạch Kỳ vẫn ung dung trả lời“Dì ấy vẫn khỏe”.
Trần Thiên rời khỏi ghế đứng trước cửa sổ mà nói với Trạch Kỳ“Năm đó,ta đi nước ngoài làm công tác.
Không biết chuyện gì Doãn Ngọc lại rời khỏi đây.
Ta biết con bé đang mang thai,nếu mà ta không đi thì con bé vẫn ở đây”.
Trạch Kỳ cảm thấy kỳ lạ à,tại sao lúc Doãn Ngọc nói là bị đuổi đi còn Trần Thiên thì nói là rời khỏi chắc hẳn là chuyện trắc ẩn,Trạch Kỳ vẫn thẳng thừng nói“Dì ấy sống rất tốt,mà còn là mẹ vợ của cháu”.
“Mẹ vợ” Trần Thiên nghe hai chữ này có chút giật mình,ông không nghe nhầm người trước mặt ông lại là cháu rể của ông vậy có nghĩa là con dâu của ông sinh ra là một bé gái.
“Cháu gái à,con bé sinh ra con gái sao.
Vậy là mong ước của con trai thành sự thật rồi sao”.
Trần Thiên không chỉ không tức giận mà còn là rất huống chi là vui mừng “Quản gia,mau mời con bé đến đây ta muốn coi kĩ cháu gái của ta”,lại bị Trạch Kỳ cản lại “Cô ấy rất hận ông nhất là vợ của ông.
Nên là cô ấy không muốn gặp”.
Trần Thiên cũng hiểu ý nên đành thôi,ông nhìn cửa sổ thấy cô còn chơi đùa với Đậu Đậu,làm ông nhớ đến hồi đó Doãn Ngọc và con trai của ông vẫn chơi đùa với Husky làm ông nhớ lại hồi đó.
Cái ngày mà con trai của ông còn sống lúc mà còn giấu giếm nuôi khi mà chú trước tức là mẹ của Đậu Đậu“Doãn Ngọc,em nhìn này là cún con.
Anh đã cứu nó khi bị trôi dòng nước”“Ôi trời,nhìn thật tội nghiệp.
Nhưng mà ba biết được,không cho anh nuôi động vật đâu”“Em yên tâm,ba dễ gì mà phát hiện được.
Anh sẽ đặt tên nó là Cảnh Huyễn”Dật Thiên tức là ba của Điền Điền,xoa đầu Cảnh Huyễn và ôm nó vào trong lòng cho đến ngày bị Trần Thiên phát hiện ra cũng có la mắng vì Cảnh Huyễn phá đồ của ông,hình ảnh này ông không thể nào mà quên đi được cả.
Cho đến cái ngày con trai ông mất thì Cảnh Huyễn buồn rầu ngay cả bỏ ăn,đến khi Doãn Ngọc rời khỏi thì Cảnh Huyễn buồn rầu thêm ngay cả bỏ ăn còn không chịu vô nhà được 3 tháng sau đó thì mới chịu ngoan ngoãn vào nhà.
Đến khi Cảnh Huyễn được 5 năm tuổi thì mang thai sinh ra Đậu Đậu vài năm sau thì Cảnh Huyễ mất,Trần Thiên giữ Đậu Đậu là coi như món quà để mà an ủi vài phần của ông.
Nhưng mà kỳ lạ là Đậu Đậu không bao giờ thân thiết với ai,nhưng đối với Điền Điền lại thân thiết đến vậy mặc dù chưa từng gặp mặt bao giờ cả,kết thúc buổi tiệc Điền Điền cùng Trạch Kỳ rời khỏi nhưng mà Đậu Đậu bám chân cô không muốn cô rời đi.
Trần Thiên thấy vậy“Đậu Đậu rất thích cháu,vậy cháu cứ mang về đi”,Đậu Đậu nghe vậy liền nhảy vào xe của hai người luôn còn cô cười gượng nhìn Trạch Kỳ sang một bên thấy sắc mặt của anh không vui là bởi vì anh thua cả một con chó.
Lúc nãy khi anh quay về sảnh tiệc thì đã không thấy cô rồi,nên ra ngoài vườn tìm lúc đầu thấy cô cười vui vẻ cứ nghĩ là nói chuyện với nam nhân vào,ai ngờ đâu lại chơi với Đậu Đậu,khi mà Đậu Đậu phát hiện có người tới gần thì gầm gừ ngay cả anh nữa.
Mà may là Điền Điền ngăn cản lại,lúc mà cô đối mặt với Trần Thiên tuy là ông nội của cô nhưng mà cô không nhận ra,thì vẫn coi như là người mới quen thôi,ở trên xe Đậu Đậu không ngừng hú khiến cho Trạch Kỳ thầm chửi rủa “Đúng là con Husky ngáo,may là có Điền Điền không là tống nó về nhà rồi” càng nghĩ mà càng tức.
Mấy ngày sau đó,từ khi Đậu Đậu ở dinh thự của Trạch Kỳ đang sinh sống biết lấy lòng người ngay cả Doãn Thi và Doãn Ngọc rồi còn Du Du nữa.
Nhất là Doãn Ngọc nhìn Đậu Đậu “Cảnh Huyễn đấy sao nhìn bây giờ lớn thế này rồi sao”,Điền Điền xoa đầu Đậu Đậu “Mẹ không phải Cảnh Huyễn nó tên là Đậu Đậu đó”.
Doãn Ngọc không tin nhưng nhìn Đậu Đậu và Cảnh Huyễn khá giống nhau “Mẹ nhớ rồi,năm đó ba của con nhặt Cảnh Huyễn về là giống chó cái.
Ba con muốn đặt con của nó sau này là Đậu Đậu”,Điền Điền chợt nhận ra ngày đó lúc mà đi tiệc không lẽ nơi đó là nhà nội của cô vậy mà Trạch Kỳ lại giấu cô nhưng thôi kệ cô cũng hiểu.
Chỉ vì sợ cô bị kích động nên là mới làm vậy,nhưng mà vẫn ôm Đậu Đậu mà chải lông cho,mỗi lần Điền Điền đi học vừa bước ra cổng trường là Đậu Đậu đón cô rồi Điền Điền xoa đầu Đậu Đậu “Đúng là chú chó ngoan,còn biết tao học ở đây mà còn đón tao nữa”,không chỉ vậy còn gặp A Đào và Tô Liên điều rất thân thiết.
Cho đến một ngày,cô lại gặp Hạo Nam ở công viên lần này cô dẫn Đậu Đậu theo,Điền Điền biết rằng Đậu Đậu không thích nam nhân đến gần cô nhưng mà lần này lại khác Đậu Đậu lại vẫy đuôi vui mừng nhào tới mặt cậu và liếm mặt cậu không ngừng.
Hạo Nam cũng bị nhột và van xin Đậu Đậu ngừng lại,Đậu Đậu cũng ngoan ngoãn không liếm mặt nữa “Điền Điền cậu có Husky à tên nó là gì vậy”.
Điền Điền vẫn trả lời “Tên nó là Đậu Đậu”,Hạo Nam xoa đầu nó“Hồi đó ba tôi cũng nuôi một con Husky,bây giờ ông ấy không nuôi nữa”.