Gian hàng của Điền Điền lúc này càng lúc càng đông,đến nỗi phục vụ còn không xuể nữa đến nổi gần hết thức ăn nữa nhưng mà cũng may thức ăn vẫn cứ luân hồi liên tục không ngừng.
Mãi đến trưa thì lúc này mới bắt đầu cuộc thi thể thao,Điền Điền vẫn mong đợi chờ một người nhưng cô trong ngóng mà vẫn chưa thấy,A Đào hỏi Điền Điền“Cậu trông chờ ai à”“Tôi đang mong chờ,mong là người đó sẽ đến”“Ai vậy ?”“Nếu mà người đó có tới,thì cậu sẽ biết thôi”Điền Điền thở dài mà cô buồn bã nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của mình,còn ở bên kia tại trên đường đi“Cái gì ở bên kia mà náo nhiệt vậy?”“Trường đại học của Điền Điền đang tổ chức lễ hội,bà có muốn xem không?”“Thôi được rồi,bà đi coi cháu của bà ở đó như thế nào”Trạch Kỳ kiếm một chỗ trống để đậu xe,tiếp đó anh dẫn Doãn Thi bước vào trường đại học của Điền Điền anh ăn mặc khá là đơn giản đi chỉ mang đôi giày bata và quần thể thao chỉ vì nghe lời Điền Điền vào hôm qua.
“Này chú,khi nào chú có đến lễ hội chú dẫn bà ngoại theo.
Chú ăn mặc đơn giản giúp tôi nha và nhớ giấu thân phận của mình đi đó”“Tôi biết rồi,có cần tôi công khai tôi là chồng em không”“Khỏi cần”Mặc dù,Điền Điền hống hách như vậy đó nhưng mà dù sao anh cũng thực hiện lời hứa với cô rằng sẽ đưa Doãn Thi đến trường của cô dự lễ hội cũng lâu rồi mà vẫn chưa thịt cô nữa,vả lại anh buông lỏng cô nữa nên là bao nhiêu dồn nén lại có thể tối nay nên sẽ hành hạ cô.
Nói vậy đó,chứ Trạch Kỳ cưng chiều cô như trứng vậy sở sĩ anh yêu cô từ khi cô còn là học sinh vốn dĩ anh kết hôn với cô là không muốn cô có người khác là như vậy đó.
Trạch Kỳ dẫn Doãn Thi dạo vòng quanh gian hàng của trường đại học nhưng mà vẫn không rõ gian hàng của Điền Điền rốt cuộc nằm ở đâu nữa,mãi đến khi mới tìm được gian hàng của Điền Điền.
Doãn Thi cũng hơi bất ngờ với gian hàng của lớp Điền Điền,gian hàng theo phong cách bộ đội khiến cho Doãn Thi cảm thấy thật hoài niệm khi còn trẻ.
“A bà ngoại,bà dự lễ hội đúng không?”“Cháu của bà,thì đương nhiên bà đến rồi”Điền Điền mỉa mai với Doãn Thi “Hôm trước bà nói với con bà không tới mà”“Khụ…khụ…bà đến xem thôi chứ chả làm gì hết”Doãn Thi xem những món ăn do lớp của Điền Điền bày ra,nhìn có phần giống như từ hồi bà từng đi nhập ngũ vậy có phần hiện đại,Doãn Thi có đôi chút phần hoài niệm từng khổ cực trong thời khi chiến tranh.
Bà xúc động,bà nói với Điền Điền “Con có biết ngày xưa của bà,dùng bếp âm không?”,cả bọn trong lớp tò mò mà vẫn không biết “bếp âm là cái gì?”“Bà ơi bếp âm là cái gì vậy bà”“Nó trông như thế nào?”“Thời của bà còn trẻ,lúc còn là nữ đột kích ở chiến trường hay nấu ăn bằng cái này.
Nấu ăn còn phải trốn giặc Mỹ đấy”“Thế tại sao lại trốn giặc Mỹ vậy”“Lúc còn ở trong rừng,khi nấu ăn sẽ có khói thì sẽ có người ở bọn Mỹ thấy sẽ giết hết.
Nên thời đó phát minh ra cái bếp này khói sẽ bay tà ở mặt đất thôi thì giặc trên máy bay khó phát hiện được”Ngay cả khách hàng,đến mua cũng thích thú nghe câu chuyện của Doãn Thi càng lúc càng đến đông hơn họ mua thức ăn và ngay cả nghe câu chuyện của Doãn Thi.
Còn gian hàng kế bên,Tô Liên tức mình vì gian hàng của Điền Điền càng lúc đông khách đến nổi gian hàng của Tô Liên khách đến cũng đông.
Lúc này,Tô Liên mới để ý đến người đàn ông này cô cùng đẹp trai đang ở gian hàng của Điền Điền không ai khác đó là Trạch Kỳ.
Nhưng không lẽ đây là anh trai của Điền Điền,nhưng mà cô ta có nghe nói Điền Điền là con một nên là không có anh trai vậy là ai sao đẹp trai đến vậy chứ,xem ra có khi nào là bạn trai của Điền Điền nhưng mà Điền Điền không thề để ý đến ai cả.
Nhưng nhìn Trạch Kỳ ăn mặc khá đơn giản nhưng mà cũng khá là mê người rồi,nếu người có tiền thì tốt.
Tô Liên đến gian hàng của Điền Điền để tiếp cận Trạch Kỳ.
“À hèm,anh ơi có thể cho tôi xin infor của anh được không”Trạch Kỳ nhìn Tô Liên cái,mà cũng đưa số điện thoại cho cô ta nhưng mà điều này đã lọt mắt đến Điền Điền mà cô cũng chả quan tâm đến đâu nhưng mà Tô Liên muốn chọc tức đến Điền Điền“Điền Điền đừng hiểu lầm nha,tôi chỉ muốn xin số điện thoại anh này thôi.
Có phải bạn trai cậu không?”“Hửm bạn trai?Anh này là anh hàng xóm của tôi”“À ra là anh hàng xóm,mà anh ý có bạn gái chưa”“Có vợ luôn rồi.
Định làm tiểu tam à”Tô Liên tức giận mắng Điền Điền “Bộ cậu làm vợ anh ta chắc”,Trạch Kỳ mong chờ cô sẽ nói cô là của anh sẽ thốt lên câu “Đúng anh ấy là chồng tôi” chỉ mong chờ vậy thôi,nhưng mà đời đâu có như là mơ đâu Điền Điền thốt lên câu “Không phải,tôi không thích trà xanh cho lắm”.
Tô Liên tức mình nhưng mà vẫn câu dẫn Trạch Kỳ “Anh ơi,có thể qua gian hàng của lớp em được không”,Trạch Kỳ lườm mắt nhìn Tô Liên “Vậy bên gian hàng của cô có gì?”.
Tô Liên vẫn tươi cười đáp lại “Đa số là món ăn Trung Hoa có đậu hũ thúi và đậu hũ tứ xuyên”,Trạch Kỳ nghe xong liền nói với Tô Liên “Xin lỗi tôi dị ứng với đồ cay”,Tô Liên bị ăn quả bơ và quê một cục đành về gian hàng của mình.
Lúc này giám khảo đến nhận xét các gian hàng,để đánh giá nhận xét về độ an toàn dinh dưỡng và an toàn thực phẩm bọn họ để ý đến gian hàng của Điền Điền.
“Tất cả ở đây là đồ ăn dành cho quân đội sao”“Vâng đúng vậy”“Xem ra nhìn trông rất đơn sơ nhỉ”“Vậy thầy có thể nếm thử được không”“Vậy được”Các vị giám khảo nếm những món ăn của gian hàng lớp Điền Điền,cả đám đều hồi hộp mong chờ và lo sợ còn Tô Liên ở bên kia nhếch môi nghĩ thầm “Chắc là bên của Điền Điền lại bị chê rồi”.
Nhưng các vị giám khảo lại vô cùng thích thú những món ăn của nhóm Điền Điền.
“Tất cả ở đây là đồ ăn heauty hết sao”“Vâng đúng vậy”“Nhưng còn phần dầu ăn thừa các em xử lý như thế nào”“Vâng tụi em sẽ cho bột thạch vào dầu và cho đông lại tụi em sẽ cho vào bọc đem đi vứt”“Vậy tại sao lại làm đông dầu lại,có thể vẫn sử dụng được cơ mà”“Chúng em ưu tiên sức khỏe là trên hết,dầu ăn có thể sử dụng được hai lần thôi”“Tại sao dùng lá chuối để đựng thức ăn,có thể dùng hộp nhựa đựng được mà”“Dạ vâng,chúng em làm vậy là để bảo vệ môi trường”“Gian hàng của tụi em rất ấn tượng với chúng tôi,đã vậy còn đảm bảo an toàn thực phẩm đúng là bên ngành thực phẩm có khác”Đến chiều,là kết thúc buổi lễ kết quả được công bố giải nhất cuộc thi cho ngày lễ quốc khánh 2/9 là nhóm của Điền Điền,cả đám đều vui mừng tan lễ bọn họ đều dọn dẹp gian hàng nhưng cũng nhanh và gọn nữa.
Trạch Kỳ đưa Doãn Thi về nhà,còn Điền Điền thì ở lại trường ăn tiệc mãi đến tối mới về nhà.
.