Ông Chồng Cặn Bã

Chương 6




Trời rốt cục sáng, đây là đêm dài nhất mà cô từng trải qua, trong lòng hỗn loạn, tổn thương, cô chỉ có thể duy trì tư thế nằm im, mắt nhìn xa xôi ngoài cửa sổ, ngóng mặt trời lên dần, thật buồn cười, tại sao không thể nhắm mắt ngủ đây? Cô muốn ngủ nhưng không ngủ được, một đêm nhiều hỗn loạn như thế, suy nghĩ trằn trọc, sao có thể ngủ được?

Tuy rằng việc cô chỉ trích hành vi của Lôi Tân Dương là gây ra nhục nhã cho cô, nhưng chính cô rõ rằng, đây không phải nguyên nhân chính làm cô thương tâm, mà là cô không thể chịu đựng được việc hắn cùng với một người đàn bà khác ở chung một chỗ như thế, đúng vậy, cô ghen, cho dù người đàn bà có tên Sunny kia chỉ là hạng chơi bời với hắn, cô vẫn ghen tị với cô ta, ghen tị khiến cho lòng tự ái của cô bị tổn thương sâu sắc.

Cô luôn luôn muốn trốn chạy, kỳ thật lần đầu tiên gặp hắn cho tới giờ, hình ảnh hắn vẫn luôn trong tâm trí cô, cô cố gắng che dấu thật sâu, tưởng chừng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, nhưng không biết rằng, có cố quên bao nhiêu thì cũng không thể quên nổi.

Điều này làm cho cô thực sự thấy hoảng loạn, còn hơn hai tháng nữa, cô đối mặt với hắn thế nào đây?

Không biết nằm trên giường đã bao lâu, đến khi bụng đói sôi ùng ục cô không kháng nghị nổi đành xuống giường.

Rửa mặt chải đầu xong, cô theo thói quen đi ra ban công hoạt động cho thư giãn gân cốt, nhưng phát hiện ngoài ý muốn, có người dậy sớm hơn so với cô, Lôi Tân Dương đã ngồi ở hoa viên, cùng với trợ lý của hắn thảo luận bản thiết kế, trên tay hắn là rất nhiều bản vẽ cùng giấy tờ, trợ lý của hắn ngày nào cũng tới trình bày công việc, hắn còn giúp cô và trợ lý làm quen. Trợ lý của hắn lúc ấy vẻ mặt si ngốc, đại khái không hiểu tại sao ông chủ của mình lại kết hôn như vậy.

Tại sao người đàn ông này lại anh tuấn như thế? Hại người khác nhìn được không tự chủ mà thất thần.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, bốn mắt không hẹn mà giao nhau, hắn mỉm cười với cô, cô giống như đứa trẻ làm sai chuyện, hoảng hốt lùi vào trong phòng, trong lòng vô cùng lo lắng, cô còn có thể đối xử hờ hững với hắn sao?

Chần chừ hồi lâu, cô rốt cục vẫn phải chịu phận bất hạnh đi xuống lầu ăn điểm tâm, kiểu gì cũng phải đối mặt, phải làm cái bụng no đã.

- Nếu cô không xuống, tôi sẽ lên lầu bắt cô xuống.

Lôi Tân Dương đã ngồi ở bàn ăn đợi cô.

- Bác Hạ cùng dì Hồng tối muộn mới về, tôi bảo trợ lý mang bữa sáng tới đây, có cháo Quảng Đông, bánh nướng, bánh quẩy, sữa đậu nành, còn có sandwich dùng với trà sữa, cô ăn nhiều chút đi.

Coi như hắn không tồn tại, cô dùng sandwich cùng trà sữa, ăn xong đứng lên, hôm nay cô muốn cho mình tự do, đi ra ngoài làm một người phụ nữ hiện đại, để hắn một mình cô đơn ở nhà, tốt nhất không cẩn thận trượt ngã dập mặt trong nhà tắm đi, mặt mũi bầm dập như quỷ ấy, nhưng là, ngồi đối diện cô là người cô thầm thích, cặp mắt đen ngạo mạn kia khóa chặt cô lại, khiến cô như ngồi trên đống lửa.

- Hôm nay cô đi cùng tôi, giúp khách chọn lựa đồ nội thất.

Có thể suy nghĩ là biết, phản ứng của cô lúc này đương nhiên là ngu ngốc ngồi tròn mắt nhìn.

- Tôi cần một người chụp ảnh bên cạnh.

Kỳ thật hắn hoạt động lại đã dễ dàng, nhưng là một khi khỏi hẳn chân, hắn không còn cách nào sai khiến được cô, cho nên hiện tại hắn vẫn muốn làm “chân thọt.”

- Trợ lý của anh không phải đang ở đây sao? Vì sao không bảo anh ta đi cùng anh?

Hắn nghiện việc sai khiến cô rồi sao.

- Cô nghĩ A Kỳ cả ngày đi sau mông tôi làm người hầu sao? Cậu ta còn phải giúp tôi xử lý chuyện văn phòng, còn phải thay tôi chạy ra công trường, sao có thời gian lãng phí cho việc vặt vãnh kia?

Bình thường hắn làm chuyện gì cũng thích độc lập.

Lời này nghe xong khiến người ta thực không thích,

- Chẳng lẽ tôi lại đi theo mông anh làm người hầu sao?

- Đêm qua không phải cô còn theo tôi tính toán quan hệ vợ chồng sao? Lúc này chồng muốn cô giúp một việc không được sao? Còn nữa, tôi hiện tại lái xe không tiện, cô lái xe thay tôi đi.

Ách… đây gọi là ngậm bồ hòn làm ngọt, còn nói được gì đây? Hắn thật hiểu lấy lời nào chắn miệng cô lại, hại cô muốn phản bác cũng không còn lập trường, nhưng là không phục, không phục.

- Tôi không chắc lái được xe.

- Cô không biết lái xe sao?

Lôi Tân Dương nhíu mày, cười như không cười, tuy nhiên nó khiến cho cô có cảm giác bị áp bách, cô hiểu, nếu câu trả lời của cô không đúng tâm ý hắn, hắn sẽ không để cho cô sống yên ổn, cho nên thừa nhận mình cũng biết lái một chút, hắn sẽ thỏa mãn. Tính cô thức thời, hắn nghe bác Hạ kể không ít sự tích của cô, ví như cô vì hai lão nhân gia kia mà học lái xe.

Vì cái gì mà cô phải giúp người đàn ông này lái xe? Vấn đề này Tống Oánh Tâm rên rỉ trong đầu không dưới mười lần, theo hắn từ phòng ăn cho tới nhà triển lãm, cô tức giận, hắn tối qua làm tổn thương cô như vậy, sao còn không biết xấu hổ mà vẫn sai khiến cô? Cô tức giận chính bản thân mình tại sao không thể kiên trì giữ khoảng cách với hắn.

Ngốc nghếch! Một lần nữa cô lại tự mắng bản thân, tức hắn là thế nhưng nhìn bộ dạng hắn cô đã mê muội, … nhưng thực sự hắn thật đẹp trai….đợi chút, không phải cô cùng hắn tới chỗ này để làm việc sao, tại vì gì mà nhàn rỗi đứng một bên nhìn hắn đây?

Không có cách nào hơn, bởi vì hắn phát hiện ra cô thiếu mất khiếu chụp ảnh, hắn đành phải tự tay làm việc này, còn cô ở bên cạnh hắn giữ cái nạng, trông hệt như phận nô tì.

Đột nhiên cô có cảm giác bị mắc lừa. Cúi đầu nhìn cái nạng trong tay mình, … hắn, hắn không cần phải chống nạng, … vậy còn muốn cô làm trâu ngựa cho hắn vì lẽ gì?

- Có phải tôi đẹp trai lắm không nào, như một lý hiển nhiên đúng không?

Lôi Tân Dương đột nhiên quay đầu nắm được vẻ chăm chú của cô, cười ha hả,

- Tôi biết, nhưng mà cô cứ nhìn tôi chằm chằm thế, tôi ngại lắm đó.

Mặt đỏ bừng liếc hắn một cái, Tống Oánh Tâm tức giận:

- Anh có thể tự do hoạt động theo ý anh.

- Thật sao?

Hắn giả bộ ngu ngốc vô tội.

- Anh không cần khinh người quá đáng, anh cảm thấy chuyện đùa giỡn tôi rất vui vẻ sao? Tôi không phải đứa trẻ ngu ngốc, từ giở trở đi, anh đừng hòng tiếp tục sai khiến tôi.

Cô thật sự là kẻ ngốc, chấn thương nhỏ ở chân hắn qua nhiều ngày như thế sao có thể chưa khỏi? Còn nữa, tối hôm qua hắn cùng đàn bà trong phòng làm chuyện càn rỡ, chứng tỏ chân hắn sớm không còn đau, cô như thế nào lại ngu ngốc để hắn xỏ mũi tới đây?

- Tôi mời cô ăn cơm, cám ơn cô mấy ngày nay đã chiếu cố.

Tuy rằng không còn được sai khiến cô sẽ mất đi niềm vui, nhưng điều giả dối bị vạch trần hắn cũng thoải mái.

- Không cần.

Nhưng hắn không có nghe cô nói, cô ngay lập tức bị hắn tha đi ăn cơm cùng, lúc sau thì bụng đã no căng thức ăn, còn phải theo hắn đi tản bộ trong công viên, gã đàn ông này quả thật đã biến cô thành người giúp việc.

- Tôi không biết cô tức giận thế, thực xin lỗi.

Đối mặt với Lôi Tân Dương sảng khoái giải thích, Tống Oánh Tâm không biết phải làm sao.

- Đêm qua không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là diễn kịch thôi, tôi nghĩ đối với em tôi không có chút ý nghĩa nào, nhưng là tôi sai lầm rồi, nhìn thấy em thương tâm, lòng tôi đau đớn, tôi không có cách nào không quan tâm đến em.

Từ lúc hắn gọi điện cho Sunny, hắn theo dõi nhất cử nhất động của cô, khi hắn ra đón Sunny đến, bảo cô ta cùng phối hợp diễn trò, Sunny là người nhân viên ở khách sạn, cho cô ta tiền, cô ta sẽ làm theo chỉ thị.

Sunny dựa theo kịch bản hắn đưa sẵn, bước theo vào phòng bắt đầu tạo ra âm thanh rên rỉ khiến người khác nghĩ là đang có chuyện trai gái, hắn lại cố ý không đóng kín cửa, để một khe hở, cô sẽ không kiềm chế được mà xuống lầu ngó nghiêng, quả nhiên như hắn dự liệu, mọi chuyện đúng ý hắn diễn ra, không ngờ rằng, hắn phải chịu hậu quả.

Trong lòng Tống Oánh Tâm khẽ run lên, nhưng cô vẫn thờ ơ lãnh đạm đáp lại hắn.

- Chuyện này với tôi không có liên quan.

Tối hôm qua nước mắt rơi thật nhiều, những điều ấy còn ghi sâu trong tâm trí cô, nếu như những điều này chỉ vì thỏa mãn ý nghĩ của hắn, vậy còn cô?

- Tôi xin lỗi.

- Xin lỗi thì có thể khiến chuyện hôm qua coi như không có sao?

Không thể phủ nhận, nếu đây chỉ là một vở kịch, cô có chút mừng thầm, nhưng hắn thực sự quá đáng, như thế nào có thể coi chuyện này đơn giản như thế?

Đúng vậy, chẳng lẽ hắn nói xin lỗi, giải thích rõ ràng, thì nhưng thương tâm tối qua của cô sẽ không còn sao?

Lý trí nói cho hắn biết, trong lòng cô bây giờ coi hắn như một tên hỗn đản, cô cố né tránh hắn, chuyện này đối với bọn họ có thể coi là chuyện tốt, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt khinh thường kia của cô dành cho hắn, đem hắn so sánh với đám côn trùng, hắn liền cảm thấy chuyện này không thể mặc kệ, ít nhất cũng phải giải thích đầu đuôi sự tình.

- Tôi có thể hiểu tâm tình của em, nhưng em cho rằng việc tôi giải thích với em thế này dễ dàng lắm sao?

Trong trí nhớ của hắn, câu “xin lỗi” hắn nói chưa qua mười lần, bởi vì không có chuyện tình gì, đương nhiên cũng sẽ không có sự giải thích đáng giá, hắn thận trọng cúi đầu tạ lỗi với một người như thế này, đối với hắn là chuyện rất khó khăn.

Thái độ này thực khiến người khác khó chịu, đã xin lỗi mà vẫn cứ dáng vẻ ngạo mạn thế kia sao? Hắn bị phụ nữ làm hư mất rồi, đáng tiếc cô không phải người phụ nữ kia,

- Anh có thể không thừa nhận lỗi của mình mà.

- Cô rốt cục muốn tôi tức đến khi nào đây?

Cô thật là người phụ nữ phiền toái nhất mà hắn từng gặp…. Ngay từ khi nhỏ đã chọc giận hắn cho tới giờ!

- Không phải anh hiểu rõ lòng phụ nữ sao?

Tống Oánh Tâm khiêu khích.

Trừng mắt nhìn cô nửa ngày, Lôi Tân Dương phản kích nói bừa:

- Sớm biết nếu chuyện kia không khiến cô nổi giận, đêm qua thực không nên buông tha cho Sunny…

Gã đàn ông này thực đáng hận thấu xương!

- Tôi nói, chuyện này với tôi không hề có chút quan hệ.

Hắn sắp điên mất rồi, đây là tình huống gì vậy? Không phải giải thích rõ ràng là tốt rồi sao? Vì sao mà mãi không giải quyết xong? Rốt cục cô ta muốn thế nào?

- Anh đừng trừng mắt nhìn tôi mãi thế, cẩn thận rớt mất tròng mắt ra ngoài.

Tâm tình của cô đột nhiên trở nên khoái trá, bực dọc tối qua tự nhiên bay đâu mất, bộ dạng của hắn kia như chực vặn gãy cổ cô, thật là đáng yêu a, cô muốn không có người đàn bà nào có thể chọc giận hắn được như cô….

- Phụ nữ nhất định là động vật hẹp hòi nhất trên thế giới này!

Khẩu khí của hắn như một đứa trẻ.

Cô không lên tiếng, hiện tại ngồi hưởng thụ bộ dạng ấm ức tức tối của hắn, chứng kiến cảnh này thật là vui sướng trong lòng a!

Trời ạ! Đầu hắn càng lúc càng đau dữ dội, ai tới nói cho hắn biết, đối với người phụ nữ này nên làm gì bây giờ?

….

Tuy rằng hôm nay là một ngày khoái trá, nhưng nằm ở trên giường lại không hề buồn ngủ, một ngày 24h công việc bề bộn, tâm tình thì như được hâm nóng, nếu mỗi ngày đều như thế này, khẳng định mạng cô sẽ ngắn đi.

Cố gắng giữ bình tĩnh, thả lỏng cơ thể, cơn buồn ngủ sẽ tới, nhưng là vừa mới tìm cách chìm vào giấc ngủ thì lại có tin nhắn tới, đầu óc dựng đứng lên.

Là gì nữa đây? Cô lấy điện thoại lên:

- Trăng hôm nay rất đẹp, tôi đang ở hoa viên chờ cô, không gặp không về.

Giả vờ không phát hiện, tiếp tục ngủ chăng? Cách này là tốt nhất, nhưng là câu “Không gặp không về” khiến người ta không khỏi suy nghĩ, thật sự không để ý tới hắn sao? Đi, không đi, đi, không đi…. Ngồi dậy, Tống Oánh Tâm thật sự muốn đánh người. “Lôi Tân Dương, anh thật sự là ác mộng của tôi, hành hạ người ta.”

Năm phút sau, cô xuống lầu, bởi vì lo lắng bị hắn mắng là ma nữ, cô mất chút thời gian sửa sang lại đầu tóc.

- Cô uống chút chứ?

Lôi Tân Dương ngồi trên tấm trải lên bãi cỏ, trên tấm thảm có một chai rượu vang cùng 2 ly thủy tinh.

Cô không có ý kiến, ngồi xuống một bên, cô không cần nói hắn cũng sẽ rót rượu, quả nhiên, hắn lập tức rót một ly, đưa qua cho cô, một chút chần chừ, cô nâng ly, giờ khắc này, cô lại gặp một Lôi Tân Dương khiến người khác muốn ôm lấy an ủi, bộ dạng cô độc này khiến cô không thể cự tuyệt.

- Thật kỳ lạ nha, không nghĩ anh cũng có nhã hứng thưởng thức ánh trăng.

Cô ra vẻ thoải mái.

- Cô có biết không, năm tôi lên ba, mẹ tôi bỏ lại tôi mà lên thiên đường không?

Ngẩn người ra chút, chủ đề này cùng với ánh trăng không có chút quan hệ nào, cô thực nghi hoặc, nhưng vẫn tỏ ra nghe hắn nói, trước đây cô chỉ nghe Lôi gia gia khoe Lôi Tân Dương có bao nhiêu điều tốt, không có nói qua các chuyện khác.

- Thân thể mẹ không tốt, sau khi sinh tôi ra, sức khỏe lại càng yếu đi, rốt cục mẹ mất, tôi không hề có ấn tượng nào về mẹ, bởi vì vừa ra đời tôi đã được đưa về biệt thự sống cùng bà nội, bà nội chăm sóc tôi hệt như một người mẹ.

- Bà nội của anh thực sự rất đẹp, là một người phụ nữ ôn nhu.

Lôi gia gia thường xuyên nhắc đến bà trước mặt cô.

- Đúng thế, bà nội đối với tôi cũng là mẹ, còn mẹ trong tôi không hề có chút ý nghĩa nào, nhưng, ba tôi lại si ngốc quyến luyến không thể quên được mẹ tôi.

- Mẹ anh là một người phụ nữ hạnh phúc.

Nhưng, cô không hiểu những lời hắn nói này có dụng ý gì.

- Đúng vậy, mẹ thực là một người hạnh phúc, nhưng con trai của bà lại là người vô cùng bất hạnh, mẹ cướp đi toàn bộ tâm tư của ba, trong mắt ba chưa từng có đứa con trai này, khi tôi đi học, ông ấy không biết tôi học ở đâu, cũng không tham gia bất cứ cuộc họp phụ huynh nào, đối với chuyện nam nữ của tôi cũng không quan tâm, nói thực ra, ông ấy đối với tôi còn không bằng một người bạn.

Trong đầu hiện lên những lời nói hắn đã từng nói qua, “Tôi cũng chỉ có một mình, mặc dù là có ba, nhưng sự tồn tại của ông ấy cũng như không tồn tại.” Hiện tại, cô rốt cục hiểu sự cô độc của hắn từ đâu mà đến, hắn nhất định có cảm giác một đứa trẻ bị cha bỏ rơi.

Tống Oánh Tâm không tự chủ vươn tay ra, nhưng lại rụt về ngay, người đàn ông ngạo mạn này nhất định sẽ không thích bị ôm.

- Anh hận ba anh sao?

- Cảm giác này không thể nói là hận, mà là chán ghét, ông ấy không hề có chút tiền đồ nào, tôi luôn tự nhắc bản thân, tuyệt đối không thể thành một người như ông ấy.

Cô cuối cùng cũng minh bạch rồi, Lôi Tân Dương nói cho cô biết, hắn không muốn giống cha hắn, si ngốc quyến luyến một người phụ nữ, cho nên tới nay, không chung tình với ai, chỉ là vui đùa, nhưng thành tích với phụ nữ càng huy hoàng bao nhiêu, hắn tự cho mình tiêu sái bao nhiêu thì tim hắn lại cô đơn bấy nhiêu.

- Thực xin lỗi, tôi không có chuẩn bị tâm lý tốt để tiến tới với một người phụ nữ.

Dừng một chút, Tống Oánh Tâm hờ hững cười.

- Anh không nên nói câu này với tôi, anh chuẩn bị hay chưa chuẩn bị cũng không liên quan tới tôi.

- Cô vẫn chưa hết giận tôi sao? Cô hiểu được những lời tôi nói đây, nhưng tôi xin thề, đêm qua không hề có chuyện gì hết.

- Tôi sẽ thử quên chuyện tối hôm qua.

Kỳ thật, biết được không có chuyện gì cô sẽ không canh cánh trong lòng, nhưng thái độ của hắn khiến cô khó chịu.

- Tôi cần có thời gian.

Hắn thật lạ, cứ nghĩ giải thích rõ ràng cô liền vui vẻ chấp thuận hắn sao? Hắn đối với chính bản thân hắn không hề có niềm tin…

Lòng dạ cô sớm đã bị hắn chiếm cứ, nhưng đem lòng mình giao phó cho hắn, đối với cô là một quyết định trọng đại.

Lôi Tân Dương trừng mắt nhìn cô, cô hẳn muốn khiêu chiến với hắn, đây không phải là điều hắn mong muốn.

- Anh có suy nghĩ của anh, tôi có suy nghĩ của tôi, anh không phải tôi, tôi cũng không phải anh, không nên nói chuyện tôi với anh nhập làm một.

Cô để ý hắn, trong lòng cô có hắn, đây là điều không thể nghi ngờ, bằng không, tối hôm qua cô sẽ không hốt hoảng chạy ra khỏi biệt thự trong tình trạng như thế, sẽ không khóc loạn lên, sẽ không tức giận như vậy… Hắn cũng không tưởng tượng… sự thật là cô lại hung hăng hắt cho hắn một gáo nước lạnh… Người phụ nữ này thực hiểu cách làm cho hắn mất nhuệ khí!

- Rượu này thật ngon.

Tống Oánh Tâm nói một câu không liên quan. – Nếu lần sau muốn uống rượu này thì tìm tôi uống cùng.

Hiện tại, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, hắn liền đưa tay ôm cô vào lòng, bình rượu cùng ly rượu bị đụng đổ, không sao cả, quan trọng là việc ôm cô.

Đụng chạm trong nháy mắt làm hắn mất lý trí, mà cô cũng mất bình tĩnh, giờ khắc này giống như bọn họ trông ngóng đã lâu, khát vọng nhảy lên, dục vọng tràn trong từng mạch máu, từng tế bào trong cơ thể đều run rẩy.

Nếu bọn họ giờ phút này ở trong phòng ngủ, hắn tuyệt đối sẽ làm một màn quấn quýt si mê cuồng nhiệt… nhưng lúc này hắn đành nín nhịn.

Một lát sau, Lôi Tân Dương gần như nỉ non:

- Tôi nên làm gì đây?

- Tôi .. tôi mặc kệ , tôi muốn đi ngủ, chúc ngủ ngon.

Ngay cả liếc mắt nhìn hắn cô cũng không dám, nhanh trốn về phòng.

Có thể suy đoán được, đây là một đêm không yên bình, trước mắt liên tục truyền đến tình cảnh vừa rồi khiến tâm hồn cô lay động, nhưng, dù sao hôm nay cũng đã mệt mỏi cả ngày, cuối cùng cô cũng mơ màng ngủ, trong mộng đều là hình ảnh của Lôi Tân Dương, hắn thật biết cách tra tấn cô, ngay cả trong giấc ngủ cũng không để cô được yên.

Lật mình một cái, cô cảm thấy thân thể mình va vào thứ gí đó, chắc là mệt mỏi quá nên tưởng tượng ra, tuy rằng ý thức đã tỉnh, cô lại không muốn mở to mắt, cứ muốn nằm trên giường, nhưng lúc này, có một luồng khí khác thường vây xung quanh, cô chậm rãi mở mắt, khuôn mặt tuấn tú của Lôi Tân Dương đang cách mặt cô không tới 3centimet. Ngồi bật dậy, Tống Oánh Tâm kinh hãi mở trừng mắt:

- Anh làm gì thế, dọa người à?

- Cô không dậy, tôi chỉ có cách ở đây chờ cô dậy.

Một đêm này, hắn suy nghĩ rất nhiều, sự thực, hắn tuyệt đối không cho phép mình giống như ba hắn, không muốn vì một người phụ nữ khiến tâm trạng không yên, không muốn vì phụ nữ mà tâm tình rối loạn, đây chỉ là hành động của kẻ ngốc, nhưng, có thật hắn không muốn? Thẳng thắn một chút, những điều này đều muốn phát tác trên người hắn, hắn biết, hắn cảm nhận thấy, nếu không đưa tay ôm cô lại, nhất định hắn sẽ hối hận.

- Anh ở đây bao lâu rồi?

Cô lúc ngủ có nói mê không? Có chảy nước miếng không? Có há miệng to quá không? Trời ơi, bộ dạng xấu nhất của cô đều bị hắn nhìn thấy!

- Tôi không để ý thời gian.

Trời vừa sáng, hắn liền đứng bên ngoài cửa phòng cô, trong chốc lát, phát hiện cửa không có khóa, hắn chờ không được đi vào, ngồi ở bên giường chăm chú nhìn cô ngủ say, thời gian trôi qua bao lâu, hắn hoàn toàn không có cảm giác.

- Sao anh không gọi tôi dậy?

Cô cảm thấy mất mặt quá đi!

- Cô không ăn no ngủ kỹ, sợ sẽ khó chịu, lúc đó sẽ trút giận lên khuôn mặt tuấn tú của tôi.

- Nếu không muốn đánh thức tôi, sao anh không chờ bên ngoài?

Vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, hắn nói ra suy nghĩ của hắn, cô ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh, tuy rằng mới ngủ dậy nhưng cô tinh tường nhận ra sự khẩn trương của hắn.

- Chúng ta bắt đầu lại được không?

Khẩu khí Lôi Tân Dương có chút cẩn thận.

Loại tình huống này khiến người ta không biết đáp lại như thế nào, cô không ngờ sáng sớm đã phải tiếp nhận điều này.

- Cô biến thành người câm rồi sao?

Hắn nhịn không được nhíu mày.

- Anh muốn tôi nói cái gì?

Tống Oánh Tâm mất tự nhiên, lấy tay chải tóc rối, – Tôi không biết, tôi muốn nghĩ rõ ràng.

- Chuyện này có gì mà phải nghĩ rõ ràng? Chúng ta bắt đầu lại, hẹn hò, đi chơi, từng bước một trước khi đến giai đoạn kết hôn.

- Anh thật là, nói được liền được sao? Dựa vào cái gì?

Xoa xoa hai tai, cô giống một đứa trẻ ngái ngủ, – Tôi vừa mới tỉnh ngủ, trong đầu chưa có thanh tỉnh, hiện tại cái gì cũng không biết.

Hắn rốt cục đang làm gì đó? Chưa từng có người phụ nữ nào để bộ dạng này trước mặt hắn, cô hoàn toàn làm hắn tức giận rồi… Quên đi! Hắn tức giận đứng dậy rời phòng.

Nói thực ra, tình huống trước mắt thật buồn cười, hai người bọn họ giống như hai đứa trẻ không thống nhất được quan điểm, tự làm mình khó chịu, nhưng cô không cười nổi, cô không phải không hiểu được, Lôi Tân Dương vừa nói với cô những lời không thể tưởng tượng được, hắn thật sự để ý cô, nếu không sẽ không thay đổi lập trường chỉ trong vòng mấy giờ đồng hồ như thế, một khi đã như vậy, cô vì điều gì mà không thể nói gật đầu đây?

Từ khi bắt gặp ánh mắt của hắn, cô biết, cô không trốn thoát được bùa chú của người đàn ông này, cô rất muốn vươn tay ra cầm lấy tay hắn, nhưng cô lại không có chút lòng tin nào với chính bản thân cô, cô có cách để gạt đi ám ảnh của người cha hắn trong lòng hắn sao? Cô có bản lĩnh đó sao?

Tuy rằng bề ngoài thâm trầm bình tĩnh, giống như trời sập xuống cũng không đổi sắc mặt, nhưng thực tế, nội tâm cô cũng chỉ là người bình thường, yếu ớt, Lôi Tân Dương có nỗi sợ hãi của hắn, lẽ nào cô không có đây? Bà nội, ba mẹ, ông nội, những người cô yêu thương nhất đều lần lượt rời bỏ cô mà đi, “nỗi đau” này đối với cô là vô cùng lớn, nếu được, cô không muốn nếm tiếp mùi vị của sự đau đớn này.

Tâm tình của cô hoảng loạn, nếu hắn không cần cô, cô còn có thể phản kháng, nhưng nếu hắn giống như đêm qua, liệu có chống đỡ được không? Rất muốn ôm hắn, nhưng lại cũng sợ ôm hắn, nên làm thế nào cho phải?