Hoạt động chuẩn bị bắt đầu, không có thời gian để giải thích quá nhiều, cuối cùng Giải Dương dùng lời giải thích rằng “một số anti-fanfan ghen tị với mối quan hệ của chúng ta nên đã nói những lời không hay trên mạng” để tạm thời trấn an Cừu Hành, sau đó xuống xe, dắt theo Đồng Kiếm đi tìm Quý Trạch Huy.
Đồng Kiếm rốt cuộc nhận ra mình đã nói sai, thường xuyên quay đầu nhìn Cừu Hành bị bỏ lại trên xe, hỏi Giải Dương: “Dương Dương, có phải tôi nói sai rồi không? người yêu của cậu thật sự bị trộm tài khoản hả? ngài ấy đang không vui vì bị hack tài khoản sao? Xin lỗi nhớ, tôi không biết người yêu cậu cũng ở trong xe.”
“…”
Đã lâu không gặp, thị lực của Đồng Kiếm vẫn như cũ, kém đến bất ổn định.
“Sao cậu không trả lời tui vậy? Thật sự muốn trừ tài nguyên của tui đi sao??”
Giải Dương quay sang nhìn Đồng Kiếm, giơ tay vỗ vỗ vai anh ta: “Nếu anh mà nói tiếp, tôi thật sự sẽ khấu trừ tài nguyên của anh đấy.”
Đồng Kiếm im lặng ngay lập tức.
Cả hai gặp Quý Trạch Huy ở bãi đậu xe phía bên kia, sau đó cùng nhau bước vào địa điểm dưới sự sắp xếp của nhân viên, rồi đi đến sảnh chờ để bắt đầu đi thảm đỏ.
Quý Trạch Huy thông minh hơn Đồng Kiếm, sau khi nhìn thấy Giải Dương, anh ta không bao giờ hỏi linh tinh, anh ta chỉ điên cuồng nói rằng Dương Hành bây giờ có nhiều tài nguyên như thế nào, không khí công ty hài hòa như thế nào, Album mới của Giải Dương thật tuyệt này nọ.
Giải Dương nhìn hai người này con mắt khác nhau như trời với đất, liền muốn trung hoà hai người này một chút.
Phòng chờ của bọn họ đang ở là một phòng chờ nhỏ riêng biệt, môi trường cũng không tệ, nhưng khóa cửa có chút vấn đề, không đóng được mà chỉ có thể khép hờ.
Ngồi được một lúc, ngoài cửa đột nhiên vang lên hai giọng nói mơ hồ.
“… Đến rồi.”
“Cậu ta thực sự đến rồi á? Không phải đang bận quản anh người yêu bị bệnh nặng của mình chữa bệnh sao?”
“Ai biết, có lẽ là do phục vụ quá mệt mỏi mà chạy ra ngoài rồi…”
Giọng nói dần nhỏ lại.
Giải Dương nhìn về phía cửa.
Quý Trạch Huy, người đang lảm nhảm cũng dừng câu chuyện.
Anh ta nhìn lại cánh cửa phòng chờ và nhớ lại cẩn thận nhớ lại: “Giọng kia chắc là của Nguyên Bàng với trợ lý mới của gã rồi.”
Nguyên Bàng, đối thủ cũ của Quý Trạch Huy ở Hoàng Thiên, từng rất thân thiết với nữ chính Mộc Chu Dịch.
Giải Dương thu lại ánh mắt, nói: “Xem ra không phải chỉ có bọn anti-fan đoán mò cuộc sống hàng ngày của tôi và Cừu Hành.
Trong giới cũng có người nói à?”
Quý Trạch Huy có chút xấu hổ vỗ đùi: “Này, luôn có mấy người mồm mép nói bậy mà, kỳ thật là ghen tị với cậu, sau lưng chỉ dám tỏ ra chua ngoa, khi thật sự ở trước mặt cậu, bọn họ nhất định không được.
Xì ra một cái rắm cũng không được ấy.”
Giải Dương không nghĩ như thế, nhưng cậu không nói ra, lấy điện thoại di động của mình ra, gửi WeChat cho Cừu Hành.
Giải Dương: Sự kiện này tổ chức lâu lắm, đừng đợi bên ngoài anh nhé.
Cừu Hành nhanh chóng trả lời: ừm.
…
Bên ngoài địa điểm, Cừu Hành vẫn đang đợi, nhưng Giải Dương không trả lời tin nhắn, anh quay lại Weibo và từ từ lật xem những thứ vừa tìm thấy trên Weibo.
Con cừu đi mất chưa: Hahaha, cười chết đi được, nhóm fan đó viết mấy cái fanart ghê tởm chết đi được mà vẫn la hét kêu dễ thương, còn có người tag chính chủ, ghê tởm phun chết mẹ, có gì đáng yêu giữa một thằng bán mông với một ông già sắp chết vì bệnh tật chứ?
Chó sói dễ thương: Một số người hâm mộ thực sự chết não rồi, một người bị ung thư còn thích những bài như vậy nữa, rõ ràng là không tôn trọng người yêu, quan minh chính đại mà yêu cầu người yêu chơi tình thú play muốn phơi bày trò vui của hai người trên giường trước mắt công chúng như thế này, Dương Dương của chúng bay rõ ràng chỉ là đồ chơi của một tên ung thư ~
Mộc đường đường: Hôm nay giả làm người đàn ông bị ung thư đeo đuôi à? Hôm nay giả làm người bị ung thư đeo đuôi à? Đừng hét lên vì hâm mộ, mà thực sự cần thứ này để trong nhà của mình [link mua sexy tail]
…
Cừu Hành dùng sức khóa điện thoại, trầm mặt dựa vào lưng ghế, lồng ngực đè nén lên xuống.
Chu Miểu ở ghế lái nhìn Cừu Hành, cẩn thận hỏi: “Ông chủ, ông có muốn về nhà không? Ông chủ nhỏ kêu tôi đưa ông về.”
Cừu Hành không lên tiếng, sau khoảng nửa phút, anh đột nhiên ngước mắt về phía Chu Miểu hỏi: “Có biết viết tiểu thuyết không?”
“… Hả?”
Một giờ sau, Hà Quân mang máy tính đến bãi đậu xe bên ngoài địa điểm.
Anh ta mở cửa xe bước vào chỗ phụ lái, quay lại nhìn Cừu Hành hỏi: “Ông chủ, ông muốn tôi viết cái gì? Báo cáo của dự án nào có vấn đề?”
Cừu Hành thu ánh mắt lại.
Nhìn vào tòa nhà tại địa điểm và đưa điện thoại di động của mình, nói: “Viết cái này.
Để tôi thiết kế nhân vật và cốt truyện, cậu viết như nào cho thật cảm động là được.”
Nhân vật? Cốt truyện? Hấp dẫn? Cảm động?
Hà Quân bối rối cầm lấy điện thoại di động của Cừu Hành và nhìn xuống màn hình.
Dương Hành CP trạm —— hướng dẫn sáng tác đồng nhân văn”
Hà Quân đờ đẫn, ngước nhìn Cừu Hành: “Ông chủ, ngài…”
Cừu Hành cau mày cắt ngang lời Hà Quân: “Thế cậu viết được không? Nếu không viết được, thì tìm người có thể viết càng sớm càng tốt.”
Hà Quân dùng sự rèn luyện của bản thân nhiều năm tự chủ ổn định biểu cảm, đè nén sóng gió trong lòng, nhanh chóng tính toán nếu giao việc này cho người khác, người khác công khai chuyện sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Cừu Hành, dứt khoát quay lại nói, “Vâng đơn giản ấy mà, tôi sẽ viết nó.”
Vẻ mặt Cừu Hành có vẻ tốt hơn một chút, anh nói, “Bắt đầu ngay bây giờ đi, để tôi nói về nhân vật cho.”
Hà Quân liếc nhìn Chu Miểu, vẻ mặt ấy ngu luôn rồi.
Yên lặng lấy ra máy tính bật lên, nói: “Ngài nói đi……”
Lễ hội âm nhạc kéo dài đến hơn tám giờ tối, Giải Dương đã hát hai bài và giành được bốn giải thưởng, đây được coi là một trải nghiệm bổ ích.
Khi rời địa điểm, cậu tình cờ đi cùng lối ra với Nguyên Bàng.
Nguyên Bàng hôm nay không nhận được giải thưởng, gã không vui, sau khi nhìn thấy Giải Dương, gã nhìn lên và đột nhiên nói: “Chủ tịch Giải, cậu dạ này thế nào rồi?”
Giải Dương nghi ngờ Nguyên Bàng vẫn bị bàn tay vàng của Mộc Chu Dịch hạ độc, nếu không, gã sao có thể não tàn đến như vậy.
Cậu trả lời: “Không tệ, sức khỏe ngang ngửa với tiền bối đây.”
Nguyên Bàng nghẹn ngào.
Cậu bước ra khỏi lối ra ngay lập tức, không quan tâm tới phản ứng của Nguyên Bàng.
Bên ngoài lối ra, Cừu Hành đứng thẳng dưới ngọn đèn đường bên phải, với một chiếc áo khoác trên tay.
Khi nhìn thấy cậu, anh lập tức tiến lên một bước, khoác áo khoác cho cậu rồi hỏi: “Đói bụng không?”
Giải Dương sững người một lúc rồi cười, mặc áo khoác vào, đáp: “Dạ, có một chút.
Sao anh lại ở đây? hay anh thật sự luôn đợi ở đây thế?” hỏi đến câu sau, giọng điệu của cậu đã trở nên tệ hơn.
“Không, tôi đã ngủ trưa và ăn tối đúng giờ rồi.” Cừu Hành nắm tay Giải Dương, nhận thấy có người đang nhìn ở đây, cau mày nhìn sang.
Nguyên Bàng tiếp xúc với ánh mắt của Cừu Hành, vẻ mặt của gã sững lại, vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác.
Cừu Hành nhíu mày chặt hơn, liếc nhìn những nghệ sĩ khác và nhân viên liên quan lần lượt đi ra khỏi lối ra, siết chặt tay Giải Dương, thu lại ánh mắt, nói: “Tôi mang cho em một chút đồ ăn nhẹ ở trong xe, ăn chút đệm, đợi
đến khi về ăn cơm, lát nữa tôi sẽ cho em sữa hâm nóng để uống.”
Giải Dương nhận thấy có gì lạ, nhưng xung quanh dường như khá yên tĩnh trong giây lát.
Cậu nhướng mày, trên dưới đánh giá một chút Cừu Hành, rồi nắm tay anh lại nói: “Vậy thì đi thôi.”
Cừu Hành dắt Giải Dương đi ra ngoài.
Có rất nhiều tay săn ảnh và giới truyền thông canh gác bên ngoài lối ra, những tay săn ảnh tinh mắt đã phát hiện ra Giải Dương, lúc này còn nhìn thấy Cừu Hành và Giải Dương cùng đi ra ngoài, họ muốn đến gần hơn để phỏng vấn, nhưng họ đã tất cả đều bị chặn bởi các vệ sĩ của Giải Dương.
Chỉ sau đó, cùng một nhóm nghệ sĩ và nhân viên đi ra khỏi mới phát hiện ra rằng Cừu Hành đã đi cùng vệ sĩ, và có rất nhiều người trong số họ.
Giải Dương ngồi trở lại xe êm ái dưới sự hộ tống của Cừu Hành.
Sau khi cửa xe đóng lại, cậu lập tức nhìn sang Cừu Hành hỏi: “Thẳng thắn giải thích, có phải anh lén xem cái gì khó coi không?”
Cừu Hành không phủ nhận, lấy ra trong cốc giữ nhiệt, nói: “Giải Dương, như thế nào tôi cũng phải bảo vệ em.
“
Giải Dương nhìn Cừu Hành hạ mắt vặn cái bình ấm, mỉm cười, cúi người hôn anh: “Em biết rồi.”
Cừu Hành nhìn Giải Dương rồi đưa chiếc cốc giữ nhiệt đã vặn nắp cho cậu nói: “Uống đi.”
…
Giải Dương chỉ nghĩ rằng sự bảo vệ của Cừu Hành chỉ là thể hiện sự quan tâm và chăm sóc gián tiếp trước mặt người ngoài, nhưng rõ ràng, cậu đã đánh giá thấp trình độ của Cừu Hành.
Ngày hôm sau, được hôm hiếm hoi Giải Dương không đi làm, liền ngủ một giấc rồi mới dậy.
Khi tắm rửa, cậu thường xuyên mở Weibo và lướt, sau đó phát hiện ra một chủ đề có tên Cừu Hành.
#Cừu Hành lại like#
Gì?
Cậu nhấp vào chủ đề và trang mới nhảy ra.
Đầu tiên là Weibo dài tiêu đề, tiêu đề là… Tình yêu của chuột?
Giải Dương nhận ra điều gì đó, cậu liếc nhìn cửa phòng tắm, nhổ bọt kem đánh răng ra, mở văn bản dài ra và lướt mười dòng.
Bài viết hơi dài, khoảng 10.000 chữ, là một truyện đam mỹ, nội dung rất cảm động, nói về Cừu Hành vì căn bệnh hiểm nghèo mà bỏ rơi bản thân biến thành chuột, ẩn mình trong giá lạnh và hố chuột tối tăm để chờ chết rồi Giải Dương đã phát hiện ra sự tồn tại của Cừu Hành, dẫn anh ra khỏi hang từng chút một, động viên và cùng anh chữa trị, cuối cùng anh đã bình phục và biến thành người, câu chuyện cả hai hạnh phúc bên nhau.
Tình tiết của truyện rất đơn giản nhưng hành văn thực sự rất hay, hành văn rất tinh tế và cảm động, ngay cả một người không thích khóc cũng không khỏi cảm thấy mũi hơi cay sau khi đọc nó.
Tài khoản đăng truyện này là một tài khoản mới, không phải là fan cp lâu, nhưng phản hồi về bài đăng dài này trên Weibo rất tốt, với hàng nghìn lượt bình luận.
Giải Dương click vào bình luận xem qua, bên trong nhìn thấy tiếng khóc của fan cp, ai cũng nói là bị truyện này chữa khỏi.
Giải Dương có chút buồn cười.
Nhiều chi tiết trong truyện này có thể khớp với mối quan hệ của cậu với Cừu Hành, rõ ràng đây không phải là một tác phẩm thuần túy của fans.
Cậu lại liếc nhìn cửa phòng tắm, đặt điện thoại xuống và nhanh chóng tắm rửa xong, sau đó lại cầm điện thoại lên, bấm vào trang chủ của Cừu Hành, theo dõi lượt thích của Qiu Xing và chạm vào nó, cũng like truyện “Tình yêu của con chuột”, sau đó cất điện thoại mở cửa bước ra khỏi phòng tắm, vồ vào người Cừu Hành vẫn đang ngủ say, gọi: “A Hành.”
Cừu Hành đang điều chỉnh lại công việc của mình, nghỉ ngơi trong thời gian này, sẽ thức dậy muộn hơn một chút so với Giải Dương vào buổi sáng.
Anh sững sờ mở mắt ra, theo bản năng ôm Giải Dương trước, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Làm đi.”
Cừu Hành mở mắt ra.
Giải Dương véo tai Cừu Hành: “Thật ra em mua tai và đuôi rồi, định làm cho anh ngạc nhiên… Muốn thử không?”
Cừu Hành hoàn toàn tỉnh táo, cau mày nhìn Giải Dương, sau đó đột nhiên nhấc chăn bông bị Giải Dương che lại, đè chặt đầu cậu, nói: “Đừng mua đồ linh tinh, cái đuôi tuyệt đối không được.”
Giải Dương nhướng mày.
“… Nhưng tai thì được.”
Giải Dương khẽ cười một tiếng, đến gần Cừu Hành..