“Con người Thẩm ɖu͙ƈ An, mình chưa tiếp xúc qua với anh ta, nhưng những người đã từng tiếp xúc qua với anh †a đều nói rằng anh ta là một người ham công việc, hằng ngày đều viết lập trình nên mình nghĩ rằng anh ta có thể không phải là người đó.”
Lời nói này của Viên Hân Lỗi được nói một cách rất cẩn thận, vì cô sợ sẽ khiến cho Tô Manh nhớ lại những hồi ức không tốt trước đây.
Tô Manh khóc to một trận xong, những lo lắng luôn đè nén trong lòng cô sau khi nhìn thấy Thẩm ɖu͙ƈ An cũng cuốn trôi theo dòng nước mắt và bắt đầu lấy lại lí trí.
Cô nghĩ đến việc gặp Thẩm ɖu͙ƈ An những ngày gần đây và cả bó hoa hồng bị đập nát đó, bỗng đầu cô xuất hiện một ý nghĩ thật lạ lùng.
“Thẩm ɖu͙ƈ An không phải đã để ý đến mình rồi chứ!”
Viên Hân Lỗi nắm bắt khá rõ ràng về suy nghĩ của những người thừa kế này, cho dù Thẩm ɖu͙ƈ An là người ham công việc nhưng bản chất đàn ông đều giống nhau cả.
“Mình cảm thấy anh ta chắc là có tình cảm với cậu thật.
Cậu xinh đẹp như vậy lại còn bị anh ta hiểu nhầm là KU có kĩ thuật mạnh nên anh ta nảy sinh thiện cảm với cậu cũng là chuyện bình thường thôi Tô Manh có vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất lại tao nhã, nhiều năm nay được không ít người theo đuổi. Chỉ vì chuyện hôn nhân lần trước đã làm cô tổn thương sâu sắc nên cô khó mở lòng thêm lần nữa, cô chỉ muốn cùng Tiểu Khải sống vui vẻ qữũang đời còn lại nên đã từ chối rất nhiều người.
Kể cả Thẩm ɖu͙ƈ An là người đàn ông giàu nhất Trung Quốc mà ai cũng ngưỡng mộ thì đối với Tô Manh anh cũng chỉ là một người theo đuổi giàu có mà thôi.
Nhưng nghĩ đến việc Tiểu Khải đến tận bây giờ vẫn không biết thân phận của bố đẻ mình là ai, nhìn hai khuôn mặt đến tám phần giống nhau của Tiểu Khải và Thẩm ɖu͙ƈ An thì trong lòng cô vẫn có đôi chút hoang.
mang, cô chỉ muốn lập tức nói lời tạm biệt với người này, quãng đời còn lại cô không muốn gặp anh ta nữa.
“Bây giờ mình không muốn yêu đương gì cả, càng không nghĩ đến việc yêu người đàn ông có thể là bố của Tiểu Khải đó. Nếu như không được, mình sẽ chuyển đến một thành phố khác sống”
Viên Hân Lỗi thấy được tâm lý né tránh của Tô Manh với Thẩm ɖu͙ƈ An nên cô khuyên: “Tô Manh, cậu đừng vội lo lắng, muốn xác nhận quan hệ huyết thống giữa Tiểu Khải và Thẩm ɖu͙ƈ Anh không phải rất đơn giản sao, chỉ cần làm xét nghiệm ADN là biết ngay. Đợi có kết quả xét nghiệm rồi thì chúng ta sẽ tiếp tục bàn luận. Còn bây giờ thật hư của sự việc như thế nào chúng ta còn chưa rõ nên không thể nói bừa được, cậu xem mình nói đúng không?”
Lời cô nói vừa hợp tình hợp lý nên đã làm dịu đi tâm trạng căng thẳng lo lắng trong lòng của Tô Manh.
Tô Manh cảm ơn Hân Lỗi: “Mình hiểu rồi, cảm ơn cậu, nếu không nghe được những lời của cậu thì không chắc.
mình đang trong tâm trạng căng thẳng như này sẽ ra quyết định sai lầm nào”
Viên Hân Lỗi cảm thấy ngại ngùng trước sự cảm ơn nghiêm túc thế này của Tô Manh: “Tô Manh, cậu làm như vậy có hơi khách sáo với mình rồi, mối quan hệ giữa chúng ta là gì nào, không cần phải nói lời cảm ơn đâu”
Cô và Tô Manh là bạn thân hơn mười năm nên cô rất hiểu rõ về con người của Tô Manh.
Nhìn bên ngoài Tô Manh trông có vẻ rất thông minh, nhưng có lẽ vì có quá ít người thân nên mỗi lần gặp phải chuyện như thế này thì cô ấy thường cảm thấy bối rối.
Như người mẹ trọng sĩ diện của cô ấy, bởi vì chuyện của năm năm trước mà mấy năm nay không thèm nhìn mặt Tô Manh, nhưng vào những ngày lễ thì Tô Manh không bao giờ quên tặng quà cho bà ta.
Tiểu Khải đối với cô thì đương nhiên càng quan trọng hơn, bởi vì sợ bố ruột của Tiểu Khải sẽ mang nó đi nên có thể hiểu được sự lo sợ hoảng hốt của cô ấy.
Sau khi nghe được những lời an ủi của Viên Hân Lỗi thì Tô Manh bớt lo lắng hơn, cô lau nước mắt, trang điểm lại một chút và trở về công ty làm việc với vẻ tươi tắn, trong chốc lát đã không còn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của lúc nãy nữa.
Cô thầm nghĩ, chỉ cần ngày nào đó Thẩm ɖu͙ƈ An hẹn cô đi chơi thì cô sẽ nghĩ cách để lấy một ít máu hoặc tóc của anh ta để sớm làm xét nghiệm ADN giữa Tiểu Khải và anh ta.