Bản thảo thiết kế trang phục của Tô Manh đang được vẽ đến khâu quan trọng, thì bỗng nhiên cô bị gián đoạn mạch suy nghĩ với tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cô trả lời với chút khó chịu, cây bút chì màu trong tay cô vẫn đang tiếp tục vẽ: “Mời vào!”
Trương Tiểu Vân chạy vào với nét mặt hoảng hốt đến lời nói cũng không rõ ràng được: “ Tô, chị Tô, dưới lầu đang có người tìm chị kìa, chị mau xuống xem đi!”
Tô Manh không nhớ hôm nay cô đã hẹn gặp ai ở công ty, cô cũng không nghĩ ra được rốt cuộc sự xuất hiện của ai mà làm Trương Tiểu Vân hoảng hốt đến như vậy.
Cô đặt bút xuống và đi xuống dưới, khi bước đến cửa thang máy, nhìn thấy cảnh tượng ở sảnh tầng một, thì cô đã biết tại sao Trương Tiểu Vân lại hoảng hốt như thế rồi.
Dưới lầu có bảy tám tên côn đồ xăm trổ đầy mình không biết đến từ lúc nào, bọn họ đang đứng dưới phòng triển lãm với vẻ mặt không cảm xúc, vừa nhìn thì biết ngay là đến kiếm chuyện rồi.
Người cầm đầu chính là Lưu Lệ Vân, người mà Tô Manh đã chạm mặt một lần ở trung tâm mua sắm.
Tô Manh nghĩ đến cái liên kết quyên góp lừa đảo mà Tiểu Khải đã gửi đi, nghĩ rằng Lưu Lệ Vân đã phát hiện ra người gửi đi là ai, thầm nghĩ chỉ có mấy chục nghìn thôi thì có cần phải đến tận công ty làm loạn lên như thế này không.
Cô bước nhanh ra thang máy và kéo Lưu Lệ Vân đi ra ngoài: “Lưu Lệ Vân, chuyện giữa hai chúng ta thì đi ra ngoài nói chuyện, cô không cần phải mang người đến làm loạn như vậy, ảnh hưởng đến người khác làm việc”
Lưu Lệ Vân giận dữ hất tay của Tô Manh ra, đưa tay định tát vào mặt Tô Manh: “Tô Manh, cô là con đĩ đi quyến rũ chồng của người khác!”
‘Tô Manh đang mang giày cao gót nên cao hơn mười mấy phân so với Lưu Lệ Vân, lại thêm sự phản ứng nhanh, cô kịp thời lùi lại phía sau một bước nên không bị tay của Lưu Lệ Vân chạm tới được.
Nhưng ngay cả như thế, móng tay của Lưu Lệ Vân vẫn để lại ba vết máu trêи cổ Tô Manh.
Tô Manh không quan tâm đến vết thương trêи cổ mà chỉ bị choáng váng với những lời buộc tội của Lưu Lệ Vân, cô nhìn chằm chằm Lưu Lệ Vân như nhìn một kẻ đần: “Lưu ân, cô chắc là bị điên rồi! Trong mắt cô, Trii Trí Tuấn là bảo bối, nhưng trong mắt tôi anh ta chỉ là đồ rác rưởi thôi, tôi nhìn đã cảm thấy buồn nôn, cô đúng là nực cười!”
Lưu Lệ Vân cười khẩy trừng mắt nhìn Tô Manh: “Cô diễn, cô tiếp tục diễn đi! Tôi đã chụp được cảnh anh ấy đến nhà cô rồi, hai người làm sao có thể làm như vô tội như không có gì xảy ra như vậy hả! Hôm nay tôi sẽ cho cả công ty của cô biết rốt cuộc cô là đồ rẻ tiền đến mức nào! Xông vào, lột sạch áo quần của con đĩ này cho tôi!”
Tô Manh sợ hãi nhìn mấy tên cao to cường tráng phía sau Lưu Lệ Vân đang đi về phía mình, cho dù gan lớn cỡ nào nhưng gặp phải hoàn cảnh này, cô không thể không bật khóc.
“AI Cứu tôi với!”
Cô nhắm mắt lại, không dám mở mắt ra xem cảnh tượng sẽ xảy ra tiếp theo.
Bỗng nhiên, cô ngửi được mùi hương hoa hồng, và tai cô nghe được rõ rệt âm thanh của những nám đấm và tiếng rêи rỉ.
Gô từ từ mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy chính là một tấm lưng cao to vững chãi.
Sau khi xử lí hết bọn côn đồ kia, người đàn ông đó liền quay lại ngồi xuống trước mặt Tô Manh, thở hổn hển hỏi đầy quan tâm: “Em không sao chứ?”
Khi Tô Manh nhìn thấy Thẩm ɖu͙ƈ An thì rất bất ngờ: “Sao anh lại ở đây?”
Thẩm ɖu͙ƈ An vô thức cầm bó hoa lên và nói: “Đến tặng em…”
Tô Manh nhìn bó hoa trơ trụi chỉ còn vài cuống hoa và một vài chiếc lá trêи tay Thẩm ɖu͙ƈ An, vẻ mặt tỏ ra không biết nói gì mới phải.
Nhìn thấy bó hoa chỉ còn cuống hoa trong tay mình, Thẩm ɖu͙ƈ An nhanh tay giấu lui phía sau, anh nhìn sang hướng khác chứ không dám nhìn thẳng vào mặt của Tô.
Manh, nói một cách ngượng ngùng: “Ai da, lộn rồi, anh chỉ thuận đường đi qua đây thôi.”
Nói như thế chứ trong lòng anh rất tức giận, khi nghe tiếng hét của Tô Manh, nhất thời không tìm được công cụ phù hợp nào nên chỉ còn cách dùng bó hoa trong tay làm vũ khí đánh mấy tên côn đồ đó.
Hoa hồng vốn dĩ rất yếu ớt, sau vài phút bị anh ta dùng như một côn nhị khúc, thì nó đã bị hư hoàn toàn rồi.
Điều bất ngờ mà anh đã kĩ lưỡng chuẩn bị cho Tô Manh bây giờ đã vô nghĩa rồi, người phụ nữ đanh đá trước mặt thực sự rất khiến cho người ta căm ghét.
Những cánh hoa hồng đỏ rơi rải rác trêи nền, còn mấy tên con côn đồ thì đang nằm rêи rỉ dưới sàn, trông cũng khác lạ lắm.
Lưu Lệ Vân vốn tưởng hôm nay nhất định có thể làm cho Tô Manh mất mặt trước nhiều người, nhưng cô không ngờ lại xuất hiện một tên đàn ông đeo kính cứu cô ta, cô làm sao cũng không nuốt được cơn tức, mở miệng mỉa mai: “Lại thêm một người bị lừa nữa! Anh trai này, anh đừng có bị khuôn mặt hồ ly tinh kia của Tô Manh lừa nữa, cô ta là một con đĩ đi quyến rũ chồng người khác!”