Tô Manh đưa ra doanh số tiêu thụ qua hàng tháng của chi nhánh trong hai năm qua: “Kể từ năm ngoái, sau khi các thương hiệu trang phục đường phố nổi tiếng như.
H&G của Pháp đến mở chi nhánh ở Trung Quốc thì doanh số tiêu thụ áo quần của công ty chúng ta ngày càng ít đi, điều này có nghĩa là thị trường tiêu thụ trang phục đường phố độc quyền của chúng ta đang không ngừng giảm xuống” Nhìn vào biểu đồ dòng tăng trưởng doanh số đang giảm xuống trêи màn hình chiếu, mọi người trong phòng họp.
đều rơi vào trầm lặng.
Bill đưa tay ra hiệu: “Tô, cô nói về chủ đề thiết kế trang phục mùa đông của cô đi” Tô Manh gật đầu, bắt đầu nói về chủ đề thiết kế của mình: “Vũ điệu của tuyết là chủ đề thiết kế trang phục.
mùa đông năm nay của tôi, đối tượng tôi hướng đến là nhóm các bạn trẻ vừa tốt nghiệp, phong cách kết hợp.
giữa thanh lịch và thoải mái, yếu tố chủ đạo là tuyết, cảnh đường phố,..” Lần này khi Tô Manh nói, mọi người trong phòng họp đều chăm chú lắng nghe.
Cô đã chuẩn bị nó rất chi tiết và cũng tìm hiểu rất nhiều tài liệu nên những gì cô nói đều rất thuyết phục, khiến cho người nghe bị cuốn theo dòng suy nghĩ của cô.
Lâm Tích Ngữ nghe xong bài thuyết trình của Tô Manh thì trong lòng dần nảy sinh lo lắng.
Tô Manh có lối suy nghĩ rõ ràng và có tâm nhìn xa, nhạy bén với thị trường, chắc chắn một ngày nào đó cô ta sẽ vượt mặt mình trở thành trụ cột chính của công ty.
Khi Tô Manh kết thúc bài thuyết trình của mình thì cả phòng họp vang lên một tràng pháo tay khen ngợi.
Bill cau mày không biết nên đưa ra quyết định như thế nào: “Tôi phải thừa nhận rằng chủ đề thiết kế của Tô và Lâm đều rất tuyệt vời, đặc biệt là Tô, cô ấy đã đưa ra một phong cách thiết kế mới mẻ. Tuy nhiên, việc thay đổi phong cách trang phục của công ty là một việc lớn, những gì cô nói hôm nay chỉ là suy đoán của riêng cô, thứ sáu tuần này tôi muốn xem số liệu liên quan về nhóm khách hàng này” Tô Manh nghe đến số liệu về thị trường thì mắt liền sáng lên, có vẻ như Bill thật sự muốn xem xét về phong cách mà cô đưa ra: “Được ạ, thứ sáu tôi nhất định đem dữ liệu đưa cho ngài xem” Cuối cùng, Bill đưa ra kết luận của cuộc họp hôm nay: “Điều chỉnh phong cách trang phục là một việc lớn, tôi sẽ thảo luận vấn đề này với công ty tổng, thứ hai tuần sau chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận về vấn đề này, tan họp!” Lâm Tích Ngữ đen sì mặt chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, ai ngờ lúc này Tô Manh bỗng nhiên nói: “Mọi người khoan hãy rời khỏi phòng họp, tôi còn có một chuyện khác muốn nói” Bill nhìn Tô Manh với vẻ bất ngờ: “Tô, cô còn có chuyện gì muốn nói sao?” “Thực ra tôi đã chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp lần này, chỉ có điều khi tôi đến phòng trà và đặt tập tài liệu lên bàn thì có người đã lấy tập tài liệu đó bỏ vào máy hủy giấy” Tiểu Lâm nghe xong những lời này, sắc mặt tái mét, toàn thân run rẩy.
Bill và những người có mặt trong phòng họp nhìn Lâm Tích Ngữ ở ngoài cửa theo ánh mắt của Tô Manh và họ đều tỏ vẻ bất ngờ.
Lâm Tích Ngữ nghĩ rằng Tô Manh đang nghi ngờ cô ta, một người kiêu hãnh như cô ta làm sao có thể cho phép người khác nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ như vậy được, cô ta tức giận nói: “Lẽ nào cô nghĩ chuyện này là do tôi làm sao? Tô Manh, nói thì phải có bằng chứng nếu không tôi sẽ kiện cô vì tội vu khống đấy!” Tô Manh trong vị thế là nạn nhân nên cô rất bình tĩnh: “Nhà thiết kế Lâm, tôi không nói cô là người làm việc.
này, là cô tự hoang tưởng là tôi đang nói cô. Mục đích tôi nói việc này là hi vọng Bill có thể nói với nhân viên an ninh xem lại camera để xem ai là người làm chuyện này” Tiểu Lâm nghe thấy sắp kiểm tra camera, sợ đến nổi cả người run rẩy, đưa tay kéo kéo Lâm Tích Ngữ.
Lâm Tích Ngữ nhìn thấy đứa cháu gái của mình nước mắt rưng rưng và ánh mắt lo sợ thì đã hiểu ra vấn đề.
Cô ta giận đến nổi muốn nuốt chửng luôn đứa cháu gái rách việc này, nhưng nó là con gái duy nhất của anh trai cô, là cô ruột thì cô phải bảo vệ nó.
ủa Lâm Tích Ngữ bỗng thay đổi: “Nhà thiết, chỉ là một tập tài liệu thôi mà, có lẽ ai đó nghĩ là tài liệu không quan trọng nên mới đem đi vứt vào máy.
hủy giấy như vậy, cô có cần thiết phải làm lớn chuyện như vậy không? Bây giờ cuộc họp đã kết thúc rồi, tập tài liệu đó của cô cũng không cần dùng đến nữa thì hà tất gì phải làm lớn chuyện như thế” Tô Manh ngoài mặt tuy cười nhưng trong ánh mắt cô chẳng có chút vui vẻ gì: “Hôm nay may mà chỉ mất tập tài liệu cuộc họp, nếu như sau này người đó vứt cả bản thiết kế của tôi thì sao. Tôi biết trong công ty có người không thích tôi, nhưng dùng thủ đoạn này để làm khó tôi thì xin lỗi, tôi không thể tha thứ được. Tôi đã vào công ty làm việc thì những việc mà tôi làm phải xứng đáng với tiền lương mà công ty trả cho tôi” Tô Manh nói rất quả quyết, Bill nghe xong không khỏi gật đầu tán thưởng: “Kiểm tra camera ngay cho tôi”