Một số máy Iphone bị lỗi không đọc được nội dung chương, các bạn chuyển qua trình duyệt Chrome nhé!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Thẩm Dục An tự đẩy xe lăn vào phòng, một cái gối lập tức bay thẳng vào mặt anh: "Cái thằng bất hiếu này, mày còn có mặt mũi gặp mẹ hả! Mày còn nhớ tới bà mẹ này hả? Chuyện kết hôn trọng đại như vậy mà không nói với hai ông bà già này, mà còn cưới về một con đàn bà như thế!”
Thẩm Dục An bất lực nhặt cái gối đặt lên giường: “Không phải con đang tới nói cho mẹ rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Bà Thẩm không ngờ Thẩm Dục An còn dám mở miệng: “Mày đã thông báo cho toàn thiên hạ biết rồi mới nói cho mẹ. Mày còn bảo tới nói với mẹ sao! Sao mẹ lại sinh ra thằng con bất hiếu như mày được! Trời ơi, tức chết mất!”
Bà nhìn chồng mình ngồi bên cạnh không ừ hử tiếng nào liền bắt đầu khiêu khích: “Ông nó, đây là con ông đó. Ông nói gì trị nó đi chứ."
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Ông Thẩm thì lại vui mừng với chuyện kết hôn của Thẩm Dục An và Tô Manh.
Nghe thấy lời bà Thẩm, ông chầm chậm nói: “Trước kia bà không phải luôn cầu nhàu con trai bà không chịu kết hôn, không sinh con sao? Giờ cái nào cũng có rồi. Tôi không biết tôi nên nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Thẩm Dục An vừa nghe thấy liền biết bố đã đứng về phía mình. Vậy mọi chuyện dễ giải quyết rồi.
Anh và ông Thẩm trao đổi ánh mắt. Ông nháy mắt với Thẩm Dục An để anh yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Bà Thẩm bị lời của ông Thẩm kích thích: “Ông cũng không nhìn lại xem Tô Mạnh kia là loại người gì, đã từng có một đời chồng đấy. Người như vậy còn có thể rước vào cửa sao?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88. net
Ông Thẩm bình thản nói: “Sao lại không rước được? Người ta mặt mày đàng hoàng, cũng không có bệnh gì, còn sinh cho bà một đứa cháu kháu khỉnh. Sao lại không thể làm con dâu bà được?"
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Bà Thẩm bị ông Thẩm làm cho tức điên. Bà ngồi dậy kéo lấy áo của ông Thẩm bắt đầu thì thầm: “Ông nó, câu này của ông có ý gì? Không lẽ ông thật sự muốn con mình lấy cái con đó sao!"
Bà quay đầu định tìm Thẩm Dục An nhưng lại chỉ nhìn thấy cánh cửa mở toang.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Nhân lúc bà và ông Thẩm còn đang đôi co, Thẩm Dục An đã đi trước rồi.
Bà Thẩm tức đến nỗi ôm đầu ngã xuống giường: “Trời đất ơi, tức chết tôi rồi. Tức chết tôi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Trong phòng bệnh trên lầu, Hồ Dương kéo Tô Manh ngồi xuống sofa, bà cũng đang truyền thụ bí quyết giữ chồng của mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tô Mạnh cảm thấy mẹ đối xử dịu dàng với mình như vậy, dịu dàng như đang diễn khiến cả người cô nổi hết cả da gà da vịt.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Hồ Dương thân thiết nắm lấy tay cô, nhấn mạnh: “Manh Manh, mẹ nói cho con biết. Con phải giữ chặt lấy Thẩm Dục An. Có một người chồng như vậy, cả đời con sau này không cần phải lo lắng gì nữa.”
Tô Manh nghĩ đến bản hợp đồng liền gật đầu lấy lệ, nói qua quýt: “Con biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Hồ Dương thấy thái độ Tô Manh qua loa như vậy liền đập vào tay cô một cái, trừng mắt nhìn: “Mẹ đang nói thật lòng với con đó. Con đừng có nghĩ mẹ nói gion." Mời bạn đọc truyện tại Truyện 88.net
Bà quét mắt nhìn Tô Ngạn Khải đang chơi máy tính kế bên, rồi ghé vào tại Tô Manh nhỏ giọng nói: “Thẩm Dục An là tỷ phủ nước Hoa. Đợi tụi con kết hôn rồi thì tiền của nó cũng là tiền của con, con trở thành phủ bà rồi thì đừng có quên mẹ và chú Trương của con đó."
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Tô Mạnh có chút kinh ngạc khi nghe Hồ Dương nói ra câu này.
Không nói chuyện cô và Thẩm Dục An có hợp đồng kết hôn, cho dù có thật sự kết hôn đi nữa, đó giờ cô cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng tiền của nhà họ Thẩm trợ cấp cho nhà me ruột.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Huống hồ gì theo như hiểu biết của Tô Manh về nhà chú Trương, nhà họ cũng không nghèo tới mức cần tiền trợ cấp của người khác.
Nghe chính miệng mẹ ruột nói câu này, cô lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng rất cuộc kỳ lạ chỗ nào thì cô tạm thời chưa phát hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Tô Mạnh có chút ngại ngùng nói: “Con cũng có tiền lương có thể nuôi sống mình. Con cảm thấy không cần phải để Thẩm Dục An nuôi mình.”
Hồ Dương trừng mắt nhìn Tô Manh, còn dùng ngón tay chọc chọc vào đầu Tô Manh: "Sau mày ngu giống hệt bố mày vậy? Tiền của con có thể so với tiền của Thẩm Dục An sao?” “Sao lại không thể so được, không phải đều là tiền sao? Không phải đều là cùng một thứ sao? Con không thấy có gì khác cả."
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net