Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Tô Manh không ngờ nửa đêm Thẩm Dục An tỉnh lại là bởi vì nguyên do này.
Cho dù thế nào, Thẩm Dục An bị thương cũng bởi vì cô. Nếu không thì anh cũng sẽ không chọc tới Triệu Trí Tuấn. Không vì bảo vệ cô phút chót, chân của anh cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Nghe y tá tham gia chữa trị hôm đó nói, nếu như không có Thẩm Dục An bảo vệ, ít nhiều gì đầu hay trước ngực của cô cũng có thêm một cái lỗ.Cô ngồi xuống, quan tâm nhìn Thẩm Dục An, nhẹ nhàng hỏi: "Không thì để tôi kêu y tá tiêm cho anh ít mooc-phin giảm đau?"
Thẩm Dục An xua tay từ chối: “Mooc phin sẽ ảnh hưởng tới thần kinh. Anh không cần.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Nếu không phải chính miệng Thẩm Dục An nói chân đau tới mức không ngủ được, chỉ nhìn sắc mặt bình tĩnh vô sự của anh cho đến bây giờ, cô căn bản sẽ không nhìn ra người này đang chịu nỗi đau kịch liệt.
Bị Thẩm Dục An từ chối, Tô Mạnh có chút bỏ tay hết cách: “Nếu không thì tôi kêu bác sĩ cho anh chút thuốc giảm đau."
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Thẩm Dục An xua tay: “Được rồi. Chút đau đớn này anh còn có thể chịu được. Chúng ta nói chuyện đi.”Tô Manh tiếp tục khuyên nhủ: “Anh uống thuốc giảm đau rồi chúng ta lại nói chuyện sau, cũng giống nhau cả mà.”
Thẩm Dục An chau mày nhìn Tô Manh, sắc mặt không vui: "Em phiền quá
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Anh đẩy xe muốn đi. Tô Manh sợ người này lại trốn đến góc nào hút thuốc nên vội vàng kéo xe anh lại: “Được rồi, tôi không nói nữa. Chúng ta nói chuyện đi
Trời lớn đất lớn người bệnh là lớn nhất. Nể tình Thẩm Dục An còn bệnh, cô nhịn vậy.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Tô Manh tìm không thấy chỗ ngồi nên dứt khoát trở vào phòng lấy cái gối rồi trực tiếp ngồi khoanh chân trên đó với tư thể nói chuyện với vua: “Được rồi, muốn nói gì thì nói đi.”Thẩm Dục An nhìn cô mặc áo của bệnh nhân, ngồi nghiêm túc dưới đất thì phi cười: "Ngốc."
Tô Manh trừng mắt với anh: “Tôi đây là nhanh trí biết chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Hai người im lặng một lát, Tô Mạnh không nhịn được bèn mở miệng: “Anh muốn nói gì với tôi vậy?” Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Thẩm Dục An quay đầu lại nhìn về phía Tô Mạnh. Dưới ánh trăng lờ mờ, Tô Mạnh nhìn không rõ vẻ mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng nhờ nhờ của anh: "Lúc đầu em một mình nuôi Ngạn Khải ở thành phố F chắc là rất khổ cực phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Tô Mạnh không ngờ Thẩm Dục An lại nói với mình cái này.Cô có chút kinh ngạc: “Sao đột nhiên lại nói tới chuyện này?"
Thẩm Dục An nói: “Không có gì, tự nhiên muốn hỏi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Đột nhiên anh muốn hỏi chuyện này cũng rất đơn giản, do buổi chiều nghe thấy vài y tá nói chuyện phiếm với nhau.
Nghe giọng điệu thì dường như bọn họ cảm thấy một mình Tô Manh làm mẹ đơn thân nuôi con nhất định không dễ dàng gì.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Nhất là khi con còn nhỏ, phải cần có người ở bên mỗi ngày. Giai đoạn đó là mệt mỏi nhất.Thật ra mấy ngày nay lúc tiếp xúc với Tô Ngạn Khải, anh đã phát hiện sống chung với trẻ nhỏ lâu dài cũng sẽ rất mệt mỏi.
Bởi vì con nó quá thông minh.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Nhưng thông qua lời nói của mấy cô y tả, lần đầu tiên anh hiểu được, đối với một đứa trẻ vĩnh viễn không chỉ dừng ở mức đơn giản như ở bên cạnh con được.
Lúc Ngạn Khải ra đời, Tô Mạnh chắc là đang ở nước ngoài. Không có công việc, một người phải sống với một đứa nhỏ như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Thời gian đó cô đã hy sinh nhiều thế nào?Thẩm Dục An tưởng sẽ nghe được đáp án về một lịch sử vô cùng gian khổ của Tô Mạnh nhưng ai ngờ được cô lại cười nói: “Thật ra cũng còn may. Chủ yếu là tôi có thầy hiền bạn tốt. Về mặt tiền bạc thì có bọn họ giúp đỡ. Cuộc sống của tôi cũng không quá vất vả. Từ nhỏ Ngạn Khải đã rất ngoan, không có quậy phá gì tôi nên tôi không cảm thấy một mình nuôi Ngạn Khải là khổ cực mà còn cảm thấy rất thú vị.
Cô nhịn không được cười, đem mấy chuyện thú vị còn nhỏ của con chia sẻ với anh: “Trước lúc biết nói, Tiểu Khải thích nhất là cắn ngón tay cái, ngay cả núm vú cũng không cần mà chỉ thích ngậm ngón tay cái. Cái tật xấu này vẫn duy trì tới năm ngoái mới được sửa lại. Bây giờ anh nhìn ngón tay cái nó sẽ có thể thấy cái lớn cái nhỏ. Ngón nhỏ là do lúc nhỏ thường bị nó ngậm đó. "Lúc trước khi biết nói nó rất thích cười nhưng sau khi lớn lên thì không thích cười nữa. Đó giờ tôi không cảm thấy chăm sóc con rất khổ mà chỉ cảm thấy sống với con, tôi có cơ hội học được càng nhiều thứ mới mẻ hơn." Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Mới đầu Thẩm Dục An còn nghi ngờ Tôi Manh vì an ủi anh mới cố ý nói như vậy. Nhưng nhìn nụ cười không hề giả tạo trên mặt cô, anh liền hiểu được lời cô nói đều là thật lòng.
Tô Manh thật sự cảm thấy được ở cùng con là chuyện rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Anh có chút mất mát, mất mát vì bản thân đã bỏ qua giai đoạn lúc Tiểu Khải còn nhỏ, không nhìn thấy được lúc con tinh nghịch dễ thương như vậy.Tô Manh dường như phát giác được nỗi mất mát của anh: "Trong nhà tôi có một cuốn album rất dày đều là những tấm hình lúc nhỏ của Ngạn Khải. Sau này tôi mang đến cho anh xem.”
Thẩm Dục An gật đầu, khỏe miệng hơi cong lên, dưới ánh trăng trở nên vô cùng dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Dường như trùng với hình ảnh Thẩm Dục An trong giấc mộng vừa nãy của Tô Mạnh.
Tô Manh nhớ tới giấc mộng đó, có chút không được tự nhiên cúi đầu rồi vén tóc mai bên tại.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Thẩm Dục An nhìn thấy Tô Mạnh đột nhiên dừng lại không nói liền mở miệng nói: “Anh nói cho em một cái bí mật."Tô Manh lập tức lên tinh thần. Ánh mắt cô nhìn chăm chăm về phía Thẩm Dục An: “Bí mật gì?”
Bí mật của tỷ phú nước Hoa đó, nghĩ đến liền cảm thấy tò mò rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Thẩm Dục An không ngờ Tô Manh lại kích động như vậy nên khẽ giọng bật cười.
Trong bóng tối, tiếng cười trầm trầm của anh giống như tiếng đàn cello, khiến vành tai Tô Manh hơi nóng. “Anh mau nói đi.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Thẩm Dục An ngừng cười, tiếp tục nói: “Ngày đó không phải anh đã nói với em, cả đời này sẽ không thể yêu bất kỳ người phụ nữ nào rồi sao?"Tô Mạnh còn tưởng sẽ nghe thấy chuyện tình cảm cảm động trời đất hay là chuyện đau lòng thời tuổi trẻ gì. “Anh không có năng lực sinh con.”
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!