Ông Bố Thiếu Soái

Chương 612: 612: Lén Lút






Hạng Tư Thành đứng trên sàn, thầm nghĩ thói đời bạc bẽo, xã hội chính là như thế, chỉ khi làm tốt một chuyện nào đó trước mặt người đã làm tổn hại danh dự mình, bọn họ mới tin tưởng thực sự.

Vân Tịnh Nhã chạy thẳng lên bục, ôm lấy Hạng Tư Thành, nói: “Tiểu hòa thượng, anh tuyệt quá, vừa rồi nhìn thấy người Nam Quốc đó ra tay với anh, trái tim em thắt lại đấy”.

Lúc này, Hạng Tư Thành cũng ôm Vân Tịnh Nhã vào lòng, cảm nhận nỗi lo của cô gái trước mặt.

Lý Bình đi tới trước mặt Hạng Tư Thành: “Trước đó chúng tôi đã xem thường anh rồi, ba sư huynh sư đệ của tôi cũng bị dạy cho một bài học, làm bọn họ không thể tham gia được, nhưng như vậy cũng hay, quyển sách cuộn này nằm trong tay anh Hạng sẽ càng có giá trị hơn”.

Nói thật, trong lòng Lý Bình cũng không dễ chịu gì, dù sao cũng tập võ từ nhỏ, đợi hai mươi năm chỉ vì ngày hôm nay, không ngờ nửa đường lại xuất hiện Hạng Tư Thành và Trình Nguyên Thiện.

Nhưng cũng may, nếu vừa rồi là anh ta thì chưa biết chừng người đang nằm trên đất cũng là anh ta luôn ấy chứ, vậy nên anh ta cũng cảm thấy mừng thầm.

Hạng Tư Thành bỗng nghĩ tới bản vẽ mà Lý Bình vừa nói, anh hỏi Giang Bách Thần xem bản vẽ ở đâu.

Ánh mắt của Giang Bách Thần liếc nhìn chiếc va li màu đen trong tay, thấy Lư Thiên Phong đang mở nó ra ngay tại chỗ.


Giang Bách Thần hô lớn: “Lư Thiên Phong, cậu đang lén lút làm gì chỗ bản vẽ đấy?”
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Lư Thiên Phong và chiếc va li trong tay hắn ta.

Lư Thiên Phong cười to: “Giang Bách Thần, anh phải cám ơn tôi vì đã giúp anh đào thải ba tên rác rưởi đó, tránh xảy ra tình huống mất mặt võ lâm chúng ta trước bọn Nam Quốc”.

Lúc này, người của Nam Quốc tỉnh lại, phiên dịch nói với mọi người rằng chiếc va li và bản vẽ này thuộc về Hạng Tư Thành, Hạng Tư Thành đã chiến thắng mình.

Lư Thiên Phong chẳng thèm để ý tới, hắn ta cầm chiếc va li đi về phía cửa.

Ánh mắt của Hạng Tư Thành trở nên lạnh lùng, khinh người đến thế rồi thì cũng chẳng cần nể nang gì nữa, thế là anh nhanh chân hơn, đứng chắn ở cửa ra vào.

Thấy Hạng Tư Thành tới chịu chết, Lư Thiên Phong càng mừng, nói với Trịnh Nguyên Thiện ở bên cạnh: “Giải quyết hắn, báo thù cho Sách Thanh, đồng thời kết thúc chuyện của Bách Dược Đường.

Hắn vừa đánh một trận kịch liệt xong, lúc này đang trong tình trạng kiệt sức là cái chắc”.

Hạng Tư Thành thầm nghĩ không ổn, vừa rồi đánh với người Nam Quốc, anh tiêu hao khá nhiều thể lực, Trình Nguyên Thiện đã khôi phục lại, nếu lúc này đánh với anh ta nữa, ắt sẽ khiến anh bị thương nghiêm trọng, thế nhưng anh không thể để sách cuộn rơi vào tay Lư Thiên Phong được.

Lúc này, một số cao thủ của các môn phái cũng tới cửa chặn đường Lư Thiên Phong.

Thắng làm vua, đây là quy định, dám đánh cắp chiến lợi phẩm của người khác thì đừng trách bọn tôi không khách khí.

Thấy những môn phái khác trợ giúp Hạng Tư Thành, trong lòng Lư Thiên Phong nghĩ, nếu những người này xông lên cùng một lúc, có lẽ Trịnh Nguyên Thiện có thể đỡ được, nhưng bản thân hắn ta đâu biết võ, đánh thật thì ai bảo vệ hắn ta?
Mỡ treo trước miệng mèo, Lư Thiên Phong không thể để nó bay mất được, nhưng người phe mình không ăn được người ta, có thể làm gì được đây?
Hơn nữa, đây vốn không phải địa bàn của hắn ta, vốn định nhân lúc hỗn loạn lấy trộm, nhưng hình như không được rồi.


Lư Thiên Phong đứng đực ra đó như cái cột điện, đi không được, không đi cũng không xong.

Những người này tập võ, trên người mang theo sự hầm hố giang hồ, cũng không quan tâm thân phận của hắn ta cao quý đến đâu, quát lớn tiếng: “Còn ở đây làm gì nữa? Không cút đi mau lên?”
Lư Thiên Phong cắn răng, xem ra hắn ta không thể lén lút mang sách cuộn đi được rồi.

Quang minh chính đại không được, vậy thì giở trò thôi, dù sao cũng còn nhiều thời gian.

Hắn ta xoay người lại, hung hăng nói với Hạng Tư Thành: “Thằng ranh, cứ chờ đó!”
Hạng Tư Thành chẳng hề bận tâm, anh đã khiến Lư Thiên Phong ăn quả đắng hai lần, vậy thì lần sau cũng có thể hạ bệ hắn ta.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Lư Thiên Phong, Hạng Tư Thành bỗng âm trầm nói: “Tôi cóc cần biết anh có mục đích gì, cách Nhã Nhã xa một chút!”
Lư Thiên Phong cười lạnh một tiếng: “Anh cũng xứng uy hiếp bản thiếu gia?”
“Tôi nói cho anh biết, Vân Tịnh Nhã là của tôi!”
Ánh mắt của Hạng Tư Thành bỗng trở nên lạnh lẽo.

Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt sẽ bị thương.

Hơi lạnh từ từ lan tỏa khắp người Hạng Tư Thành: “Có lẽ giữ anh lại đây mãi mãi, sẽ là cách đơn giản nhất”.


Vốn Lư Thiên Phong còn định phản bác, nhưng cảm nhận được sát khí của Hạng Tư Thành như vờn quanh người mình, hắn ta lập tức nhớ tới tình cảnh hiện giờ.

Nếu Hạng Tư Thành muốn giết hắn ta thật, e rằng Trình Nguyên Thiện không thể bảo vệ được hắn ta.

Vì thế, hắn ta cắn răng: “Được! Anh ác đó!”
Lư Thiên Phong cụp đuôi đi mất, những khán giả khác cũng biết thân biết phận, lần lượt chào tạm biệt Giang Bách Thần, dẫn người của mình rời khỏi đó.

Sau khi tiễn cả đám đi, Giang Bách Thần quay lại, nói với Hạng Tư Thành: “Lần này đã làm phiền cậu Hạng rồi, hiện tại tôi phải đi giải quyết những ân oán trong cuộc đấu võ lần này, không ở đây với cậu nữa.

Tối nay tôi bày tiệc ăn mừng, mời cậu và cô Vân tới tham dự”.

10 người đã xem
Thích
Bình luận.