Một câu không đầu không đuôi, nhưng lại khiến rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.
“Ý anh Hạng là sao?”, Lục Tuyết ở bên cạnh hỏi.
Bác cả mình gọi Hạng Tư Thành là anh Hạng, vậy nên cô ta cũng gọi như thế.
Vẻ mặt của thầy Triệu hơi thay đổi, nhưng vẫn cố gắng trấn định, ra vẻ ta đây có tài.
“Lúc trước các người nghe ngóng được chuyện thầy Triệu đây cứu người, vậy thì có thể hỏi thăm tiếp xem, có phải người được cứu chỉ sống bảy ngày là qua đời không?”, Hạng Tư Thành lại lên tiếng.
Sắc mặt của thầy Triệu tái xanh.
Lục Chính Quốc gật đầu ra hiệu, có người gọi điện thoại hỏi thăm.
Không bao lâu sau, người kia hạ điện thoại xuống, nói: “Đúng thế, người cứu sống từ trong quan tài chỉ sống bảy ngày là qua đời”.
Lúc này, mọi người bắt đầu nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt khác.
Ai cũng đang ở trong phòng bệnh, vậy mà anh lại đoán ra một chuyện mà mình vốn không hề hay biết, chứng tỏ chuyện này không đơn giản.
Ngay cả Lục Chính Quốc cũng cảm thấy nghi ngờ, ông ta hiểu, nguyên nhân có thể là vì viên thuốc trên tay Hạng Tư Thành.
“Chuyện đó thì có gì lạ? Rất nhiều người biết các sự tích của thầy Triệu, chưa biết chừng cậu đã biết trước, đang ra vẻ bí hiểm thôi”, Chu Học Trung bỗng lên tiếng.
“Đúng thế, cũng có khả năng này”.
“Ừm, có vẻ như cũng không nói lên được điều gì”.
“Rốt cuộc tên này muốn làm gì vậy?”
Một vài người hùa theo.
“Sở dĩ tôi nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì viên thuốc này.
Đúng là viên thuốc này có thể làm ông lão tỉnh táo lại một cách nhanh chóng, nhưng cái giá phải trả cũng rất nặng nề, đó chính là ông lão chỉ có thể sống bảy ngày, bảy ngày sau sẽ xói mòn sức sống, đến lúc đó ai tới cũng vô dụng”, Hạng Tư Thành nói tiếp.
Anh vừa dứt lời, rất nhiều người thay đổi sắc mặt.
Thế nhưng không phải bọn họ đang lo lắng cho ông lão, mà là thầm nghĩ: “Nếu không còn cách nào khác, để ông cụ tỉnh táo yên ổn sống bảy ngày cũng là chuyện tốt”.
Có một số người thì nghĩ: “Bình thường ông nội rất thương mình, nếu ông tỉnh táo lại, chưa biết chừng sẽ chia thêm tài sản cho mình”.
Tóm lại là mỗi người một ý.
Biểu cảm của thầy Triệu như vừa ăn phải phân.
Ông ta không ngờ Hạng Tư Thành chỉ ngửi một cái mà đã đoán ra được nhiều chuyện như thế, thậm chí hiện tại ông ta còn hoài nghi anh là sư huynh sư đệ đồng môn của mình.
“Bớt ngậm máu phun người đi, có cách gì để chứng minh lời cậu nói là thật?”, Chu Học Trung là người đầu tiên phản bác.
Chính ông ta đã tìm thầy Triệu tới, đồng thời còn tâng bốc lên chín tầng mây, tất nhiên không thể chấp nhận được chuyện người khác hoài nghi.
“Nói thì tôi cũng nói rồi, các người có thể dùng ông cụ để thử nghiệm”, Hạng Tư Thành từ tốn nói.
Lục Tuyết vội vàng đi tới trước mặt anh: “Anh Hạng, anh đã nói thế thì nhất định sẽ có cách, đúng không? Xin anh hãy cứu giúp, nếu có điểm nào thất lễ, chúng tôi sẽ bồi thường cho anh”.
Trong lúc nói, đôi mắt to tròn của cô ta ngấn lệ.
Hạng Tư Thành vỗ vai cô ta, nhưng không nói gì cả, chỉ ngồi yên trên chiếc ghế đằng sau, đợi bọn họ đưa ra quyết định.
Những gì cần nói thì anh đã nói cả rồi, nếu đến cuối cùng những người này cứ cố chấp làm theo ý mình, vậy thì anh cũng chẳng có cách nào khác, dù sao anh cũng nhìn ra được, có một số người chỉ muốn ông cụ sống bảy ngày mà thôi.
Lục Chính Quân không tỏ thái độ gì, mà là quay đầu hỏi: “Những gì cậu ta nói là thật?”
“Thằng nhãi đầu trọc này chỉ nói lung tung mà thôi, nếu ông cụ dùng thuốc viên của tôi, sau đó phối hợp với những loại thuốc khác, chắc chắn sẽ sống một thời gian dài nữa.
Nhưng dù sao ông ấy cũng cao tuổi rồi, vậy nên không ai dám đảm bảo là sẽ không xảy ra vấn đề gì”, thầy Triệu mở miệng nói.
Vào thời điểm này, đương nhiên là ông ta không thể thừa nhận những gì Hạng Tư Thành nói được, nếu không, những người này sẽ lột da ông ta mất.
Lục Chính Quân gật đầu nói: “Nếu thế thì ông chữa trị đi”.
“Sao thế, sốt ruột tiễn bố tôi đi như thế à?”, giọng nói trầm thấp của Lục Chính Quốc mang theo sự uy nghiêm đặc biệt.
Vẻ mặt và giọng nói ấy khiến Lục Chính Quân nghĩ tới lúc nhỏ vắng bố, anh cả đưa bọn họ đi khắp nơi bắt cá bắt thỏ để cải thiện cuộc sống.
“Sao lại thế cơ chứ! Em cũng muốn tốt cho bố thôi, chẳng lẽ chúng ta lại trơ mắt nhìn bố nằm trên giường sao?”, Lục Chính Quân nói.
Thực ra đối với ông ta, đừng nói là bảy ngày, chỉ ba ngày thôi cũng đủ rồi.
Nếu ông cụ cứ nằm trên giường mãi, cho dù nằm ba năm cũng vô dụng, hơn nữa ông ta tin rằng ông cụ thà tỉnh táo sống nốt quãng thời gian còn lại còn hơn nằm trên giường bệnh chờ chết.
Ngoài ra, trong lòng ông ta còn có một suy nghĩ ích kỷ.
Bố ông ta tỉnh lại thì nhất định sẽ sắp xếp hậu sự, đến lúc đó, ông ta hoàn toàn có thể tiến thêm một bước nhờ vào sự dàn xếp của ông cụ.
Đối với người không có tài năng gì nổi trội như ông ta, bối cảnh chính là thứ duy nhất mà ông ta có thể dựa dẫm vào được.
Lục Chính Quốc không tranh luận mấy chuyện không đâu đó với ông ta, mà là nói thẳng với thầy Triệu: “Ông cứ việc chữa, nhưng mười ngày sau đó ông nhất định phải ở đây, nếu ông cụ xảy ra chuyện gì, vậy thì đầu ông cũng lìa khỏi cổ”.
Mặc dù Lục Chính Quốc luôn ăn mặc theo phong cách doanh nhân thành đạt, nhưng vào thời điểm nói ra câu này, khí thế trên người ông ta thay đổi hoàn toàn, khiến người ta không thể nghi ngờ mức độ chân thật trong câu nói của ông ta.
.