Ông Bố Thiếu Soái

Chương 565: 565: Thuốc Giả Bẫy Người






Anh không nhịn được muốn qua gõ vào đầu của người thanh niên đó, rõ ràng mình đã mua thuốc giả còn dám ở đó chế giễu mình, lúc này, anh không hề đồng tình với người thanh niên này.

Cái giá hai triệu, rất nhiều người không có suy nghĩ tiếp tục theo nữa.

Đúng lúc Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã cho rằng mình chắc thắng rồi, một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau.

“Ba triệu”.

Rất hiển nhiên, đây là giọng nói của Lư Thiên Phong.

Vân Tịnh Nhã quay đầu nhìn, phát hiện Lư Thiên Phong đang mỉm cười với cô.

Nói thật, bề ngoài Lư Thiên Phong nhìn rất được, chỉ là quá tự tin, khuôn mặt luôn mang một nụ cười tà mị, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

“Bốn triệu”, Hạng Tư Thành không để tâm.

Linh chi có tác dụng rất tốt, nếu anh mua cho vào thuốc có thể có hiệu quả không tồi, chỉ cần giá trị trong khoảng hai mươi triệu cũng đáng.


Đương nhiên nếu người khác muốn mua, vì không thể phối hợp với thuốc như anh, thì cũng không đáng tiền như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là linh chi năm triệu.

“Năm triệu”, giọng nói bình tĩnh của Lư Thiên Phong vang lên lần nữa, dường như với hắn ta, con số này vốn không cần để tâm nhiều.

Lần này, toàn hội trường liền nhìn sang.

Hạng Tư Thành tốn hai triệu mua một loại thuốc giả đã khiến rất nhiều người chú ý rồi, bây giờ lại có một người khác nhảy ra cạnh tranh với Hạng Tư Thành, khiến những người ở hội trường đều nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm không.

Biểu cảm của Vân Tịnh Nhã hơi khó coi, cô biết nếu không phải Lư Thiên Phong chen một chân vào, có lẽ Hạng Tư Thành bỏ ra hai triệu là mua được rồi.

“Con người này thật đáng ghét, cố ý đến gây chuyện phải không?”, Vân Tịnh Nhã cạn lời.

“Không đúng, có lẽ anh ta muốn thể hiện tài lực của mình bằng cách này, từ đó khiến em chú ý đến anh ta, dù sao với rất nhiều người, tiền bạc là thứ dễ hấp dẫn phụ nữ nhất”, Hạng Tư Thành cũng hiểu tâm tư của Lư Thiên Phong.

“Vậy thì anh ta thật ấu trĩ”, Vân Tịnh Nhã bĩu môi.

Nếu dùng cách này để hấp dẫn những cô gái nhà nghèo hoặc con nhà gia đình bình thường còn có khả năng thành công, bảo đảm một đám đông sẽ vây đến, nhưng với cô, cách này chỉ khiến cô buồn nôn.

“Mười triệu”, Hạng Tư Thành tiếp tục lên tiếng.

“Cái gì?”
“Một nhánh linh chi dù có là đồ thật, cũng không bán đến giá cao mười triệu chứ?”
“Ấy, thiếu niên ghen tuông cạnh tranh thôi, đúng là con bán ruộng của cha thì không đau lòng”, có người tự nghĩ mình hiểu rõ rất cả nói.

Lúc này những người khác cũng chú ý đến Vân Tịnh Nhã bên cạnh Hạng Tư Thành, nói thật, hôm nay Vân Tịnh Nhã xuất hiện ở đây, cho dù không cố tình trang điểm, nhưng khí chất thuần khiết trên người cô vẫn khiến người ta mê mẩn.

Bây giờ hiển nhiên họ đều cho rằng hai người này đều đang thể hiện trước mặt cô, vì vậy mới dùng cách này để khoe khoang.

Lư Thiên Phong nghe cái giá Hạng Tư Thành đưa ra, liền mỉm cười, nói: “Nếu đã vậy, thì tôi không ra giá tiếp nữa”.


Thế là loại thuốc thứ hai đã được Hạng Tư Thành mua với giá mười triệu.

Lúc này đã có rất nhiều người nhìn Hạng Tư Thành như nhìn một kẻ coi tiền như rác, ánh mắt của cô gái bưng loại thuốc số hai lấp lánh long lanh, ánh mắt nhìn Hạng Tư Thành như đang phát sáng vậy.

Nếu sau khi kết thúc buổi đấu giá, có lẽ Hạng Tư Thành chỉ cần ngoắc ngón tay với cô ta, cô gái đó sẽ chủ động bò lên giường của anh.

Cũng không biết cô gái này là nữ thần trong lòng của bao nhiêu người, những người đàn ông phía sau lưng cô ta có lẽ còn ầm thầm nghĩ về cô ta, lên kế hoạch dùng cách gì để thu hút sự chú ý của cô ta.

“Đúng là đáng ghét”, Vân Tịnh Nhã ở bên cạnh tức giận bừng bừng.

Hạng Tư Thành cười: “Không sao, có lẽ ah ta nghe ngóng được anh có trình độ về mặt này, vì vậy cũng muốn mượn cơ hội mang một vài loại thuốc về, chốc nữa em giả bộ rất tức giận, tuyệt đối khiến anh ta thổ huyết”.

Ánh mắt của Vân Tịnh Nhã sáng lên, lập tức hiểu ý của Hạng Tư Thành.

Tiếp theo bắt đầu đấu giá loại thuốc thứ ba, cũng là một loại thuốc trung y vô cùng quý giá, đáng tiếc là hàng giả, nhưng công nghệ làm giả khá cao siêu, dường như rất ít người có thể nhận ra.

Hạng Tư Thành không ra giá cho loại thuốc này, cuối cùng được một ông lão mua với giá cao tám triệu.

Từ đầu đến cuối Lư Thiên Phong cũng không lên tiếng, hiển nhiên là đã nhận định Hạng Tư Thành.

Tiếp theo là loại thứ tư, vẫn là thuốc giả, tuy có vài người không nhận ra thật giả, nhưng cảm thấy thuốc như này không nên xuất hiện ở nơi như này, vì vậy phán đoán là hàng giả theo logic.

“Giá khởi điểm của loại thuốc này vẫn là một triệu, mọi người bắt đầu ra giá”.


Lời vừa được nói ra, thì có người ra giá ba triệu.

“Sáu triệu”, Hạng Tư Thành giơ tấm biển trong tay, nhàn nhạt nói.

Nhìn thấy anh giơ tay lần nữa, ánh mắt của rất nhiều người bất giác nhìn sang Lư Thiên Phong, còn Lư Thiên Phong cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, nói: “Tám triệu”.

“Mười triệu”, lần này tốc độ Hạng Tư Thành ra giá càng nhanh.

“Mười lăm triệu”, Lư Thiên Phong nói tiếp.

Hạng Tư Thành không tiếp tục ra giá, mà mỉm cười đặt tấm biển trong tay xuống, tỏ vẻ bất lực.

Vân Tịnh Nhã hiểu chắc chắn Hạng Tư Thành đang bẫy Lư Thiên Phong, lập tức giả bộ tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn Lư Thiên Phong.

.