Vốn dĩ Chu Bá Quang cũng được coi là một kẻ uy hiếp mình, nhưng tên đó vô dụng quá, bị giải quyết quá dễ dàng, chẳng nên cơm cháo gì.
“Cô đừng cố tình để mình gặp nguy hiểm đấy, nếu xảy ra chuyện thì hối hận cũng không kịp đâu”, Hạng Tư Thành vội vàng nói.
“Biết rồi, chỉ đùa thôi mà, tôi đâu phải kiểu con gái chưa trưởng thành, đi làm ra chuyện gì ấu trĩ chỉ vì muốn có quan hệ với người khác”, Nguyệt Uyển Như vừa cười vừa nói.
Hạng Tư Thành ngẫm nghĩ rồi nói: “Sau này có cơ hội là chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau, nhưng bây giờ còn có chuyện phải làm, người nhà cô đã tới chưa?”
“Vừa rồi bọn họ nhắn tin cho tôi là đang ở dưới tầng, anh yên tâm đi”, Nguyệt Uyển Như vẫn mỉm cười.
Hạng Tư Thành không đi ngay, mà đợi người nhà cô ta tới mới rời khỏi phòng bệnh.
Mũi tên trong tay áo mà anh lấy được là một vũ khí có lực sát thương lớn, cho dù là người bình thường, chỉ cần huấn luyện qua là cũng sử dụng được, vừa rồi anh quyết định sẽ mang về cho Vân Tịnh Nhã dùng.
So sánh ra thì Nguyệt Uyển Như rất an toàn, nhà cô ta có không ít người trong võ đạo, lúc trước có thể áp chế nhà họ Chu được một lần, đủ để chứng tỏ thế lực nhà bọn họ.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh tới công ty của Vân Tịnh Nhã.
Nửa ngày tiếp theo không xảy ra chuyện gì, anh cũng nhân cơ hội này nghiên cứu khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân.
Nhờ nguy hiểm lúc ở phòng bệnh, anh chỉ còn cách nhập môn một bước, sẽ nhanh chóng phát huy ra tác dụng trong lúc chiến đấu.
Vân Tịnh Nhã xử lý những công việc tất yếu, sau đó bắt đầu đeo mũi tên trong tay áo vào.
Thiết bị này chỉ dày ba cen ti mét, dài bằng nửa cánh tay, trong khí bắn ra, cổ tay cong xuống dưới theo một độ cong nhất định là mũi tên có thể cảm ứng được trạng thái phát lực của cơ bắp cánh tay.
Thiết bị vô cùng tinh vi, ngay cả Hạng Tư Thành cũng không tìm ra được cách mở ra.
Anh hoài nghi đây là đồ của nhà họ Mặc truyền lại, hoặc là do hậu duệ của nhà họ Mặc chế tạo, nhà họ Chu tình cờ có được, nhưng không có khả năng mô phỏng làm theo, vì đối phó với anh nên mới tạm thời giao cho Chu Bá Quang.
Người bình thường cùng lắm chỉ có thể học theo và làm ra mũi tên, chứ không thể làm được cả bộ thiết bị.
Trên đời này có vô số người tài ba, trước kia sư phụ anh từng dạy, cho dù ra ngoài cũng không được khinh thường người đời, nếu không, không biết khi nào sẽ toi mạng trong tay người khác.
Hạng Tư Thành luôn khắc ghi điều ấy.
Đến buổi tối, hai người ra khỏi cổng công ty.
“Tư Thành, những ngày qua người mà em thuê vẫn luôn quan sát mọi hành động của nhà họ Chu, nhưng năng lực phản trinh sát của bọn họ quá mạnh, thế nên không thăm dò được tin tình báo gì có giá trị.
Chỉ có điều mấy ngày nay nhà họ Chu bắt đầu có hành động bất thường, dường như bọn họ muốn làm chuyện gì đó, trước mắt mới đoán được là định giao dịch với ai, hoặc là có được thứ gì đó”.
Vân Tịnh Nhã bỗng lên tiếng.
“Vậy tình hình lúc này sao rồi”, Hạng Tư Thành nổi lên hứng thú.
Hiện giờ, nhà họ Chu có thể nói là một kẻ địch đáng gờm, trong đó có một vị Tông Sư.
Lúc trước vì Nguyệt Uyển Như, anh đã đánh với Tông Sư, tiếc rằng thua kém hơn một bậc.
Sau này thực lực của anh tăng lên, hiểu rằng người được gọi là Tông Sư ấy từng bị thương, bị Tông Sư mạnh hơn đánh bại, để lại vết thương khó trị, thế nên thực lực không hẳn là mạnh, nếu không, với sự cao ngạo của Tông Sư võ đạo, sao có thể bị người ta sai sử cơ chứ?
Hiện tại nếu lại đụng độ, anh dám chắc có thể làm tốt hơn lần trước.
Vốn anh còn định dùng nước độc quỳ để hạ độc, xử lý cao thủ nhà họ Chu, nhưng về sau anh đã thay đổi suy nghĩ.
Con đường võ đạo phải vượt mọi chông gai, tiến về phía trước, nếu chuyện gì cũng dùng đến mánh lới, cho dù yên ổn được nhất thời, nhưng về lâu về dài cũng chẳng phải chuyện tốt.
“Em vừa nhận được tin, tối nay bọn họ sẽ hành động, vậy nên cực kỳ cảnh giác, những người em thuê không thể tới gần được”, Vân Tịnh Nhã nói tiếp.
Hạng Tư Thành gật đầu, hiểu rằng chuyện này rất quan trọng với nhà họ Chu, nếu không thì bọn họ đã chẳng thận trọng như thế.
Đồng thời anh cũng hiểu ra chuyện lúc trưa chỉ là một nước đi ơ hờ của nhà họ Chu, có tác dụng là tốt, không có tác dụng cũng không sao.
“Anh quyết định sẽ đi xem sao”, Hạng Tư Thành nói.
Vân Tịnh Nhã gật đầu.
Cô biết mình nói ra là Hạng Tư Thành sẽ có suy nghĩ ấy, vả lại cô cũng không giúp được gì trong chuyện này, chỉ làm vướng víu thêm thôi.
“Anh đi đi, hiện tại em có mũi tên trong tay áo, ngay cả cao thủ như Dương Bình Xuyên cũng không phòng ngừa được, vậy nên không cần lo cho em.
Em đoán hiện tại nhà họ Chu đang dồn sự chú ý vào chuyện mà chúng ta không biết, chắc chắn em sẽ an toàn”.
“Vậy được rồi, mọi chuyện cẩn thận đấy”.
Hạng Tư Thành ngẫm nghĩ rồi đưa một trong hai viên thuốc cải tử hồi sinh còn sót lại cho Vân Tịnh Nhã, Quả Thái Tuế quá quý giá, tất cả chỉ làm ra được ba viên mà thôi.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Hạng Tư Thành lái xe tới biệt thự nhà họ Chu.
Mặc dù bọn họ cũng có sản nghiệp ở Thiên Hải, nhưng ở vùng ngoại thành có một ngôi biệt thự được xây dựng từ trăm năm trước, thường xuyên tu sửa, và cũng là nơi ở cũng những nhân vật quan trọng trong nhà họ Chu.
Đêm nay không trăng, trên trời chỉ có lác đác mấy ngôi sao, vậy nên ra khỏi nội thành là tối đen, cũng không có đèn đường.
Đối với Hạng Tư Thành, bóng đêm như vậy chưa đủ để ảnh hưởng tới hành động của anh.
Lái xe tới gần đó, anh không tiến lên nữa, mà đậu xe ở một nơi kín đáo, sau đó xuống xe đi bộ.
Đi trong vùng ngoại ô hoang vắng, anh cảm thấy sức lực trên chân mình tăng lên không ít, có lẽ là nhờ vào Đạp Tuyết Vô Ngân nên bước chân của anh cũng nhanh nhẹn hẳn lên.
Hiện tại, anh càng thêm chờ mong tới ngày môn khinh công này đạt cấp độ Đại Thành, chắc chắn nó sẽ mạnh đến mức anh không dám tưởng tượng..