Lúc này, tuy rằng cô ta cố gắng che giấu, nhưng nhìn biểu cảm ấy, ai cũng có thể hiểu được tâm trạng của cô ta thế nào.
Thấy vậy, Vân Y Y thầm hít sâu một hơi.
Hiện tại cô ta có thể chắc chắn rằng Chu Mẫn có mối quan hệ đặc biệt với Ngô Nhung Hoa, nếu không thì Chu Mẫn đã chẳng có thái độ ấy, như thể vừa mất đi người thân.
Mới đầu chỉ là đau buồn, sau đó, trong ánh mắt cô ta loáng thoáng hiện lên nét hận thù.
Bởi vì muốn che giấu, lúc này cô ta không hề ngẩng đầu lên.
“Chuyện gì thế này?”, giọng nói của Triệu Kỳ Phong có vẻ rất ngạc nhiên, thật sự là hắn ta không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên là hắn ta biết cặn kẽ hơn.
Bố mẹ hắn ta từng kể lại chuyện của các trưởng bối, đồng thời cũng biết rõ thực lực của Ngô Nhung Hoa, vậy nên mới lo lắng như thế, nào ngờ lúc này Ngô Nhung Hoa lại nằm trên mặt đất, trên cổ cắm một thanh phi đao.
Rất hiển nhiên, người phụ nữ này bị Hạng Tư Thành giết chết.
“Lúc trước anh cứ nói với em là không có chuyện gì, nhưng anh cũng biết tính cách của người phụ nữ này rồi đấy, thỉnh thoảng lại phát điên, nếu không có anh Hạng thì e rằng em đã bị bà ta ném vào núi làm mồi cho chó hoang rồi”, nói đến đây, đôi mắt của Vân Y Y cũng đỏ lên.
Triệu Kỳ Phong cũng tin điều đó.
Hắn ta thừa biết tính cách của Ngô Nhung Hoa, trong tình huống cảm xúc bình thường, đúng là Vân Y Y sẽ không sao, nhưng một khi mất khống chế thì không một ai có thể thuyết phục nổi.
Hắn ta chỉ cảm thấy lạ khi Hạng Tư Thành có thể giết được bà ta.
Trong suy nghĩ của hắn ta, Hạng Tư Thành chỉ cần dẫn Vân Y Y chạy trốn là đủ rồi.
“Với năng lực của Hạng Tư Thành thì đâu thể giết bà ấy được, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”, Chu Mẫn im lặng nãy giờ, lúc này bỗng lên tiếng hỏi.
Triệu Kỳ Phong không hề cảm thấy có gì đáng ngờ, chính hắn ta cũng cảm thấy khó hiểu.
Nghe cô ta nói vậy, Hạng Tư Thành cười lạnh.
“Hiện tại cô khỏi cần giả vờ giả vịt nữa, lúc còn sống bà ta đã nói ra hết rồi, chính cô đã ngầm hạ độc cho tôi, khiến thực lực của tôi suy giảm”, Hạng Tư Thành nói thẳng ngay, không để cô ta có cơ hội.
Nghe anh nói vậy, Chu Mẫn sững sờ cả người.
Ngay cả Triệu Kỳ Phong cũng không kịp phản ứng, không biết vì sao Hạng Tư Thành lại nói như thế.
Vân Y Y không nói gì, chờ Chu Mẫn trả lời.
Nói thật, mặc dù cô ta quen biết Chu Mẫn, nhưng mối quan hệ không hẳn là thân thiết, đa phần là bởi vì anh họ nên cô ta mới không muốn hoài nghi Chu Mẫn.
Chu Mẫn im lặng, Hạng Tư Thành bất chợt nói như thế, khiến cô ta không xác định được mức độ chân thật, dù sao cũng chẳng thể kiểm chứng được gì từ miệng của người chết.
Cả căn phòng chìm vào yên lặng.
Mặc dù Vân Tịnh Nhã không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô hiểu là nó rất nghiêm trọng, chắc chắn có chuyện gì đó mà cô không biết.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?”, Triệu Kỳ Phong không nhịn được hỏi.
Hiện tại, trong số những người ở đây, chỉ có mình hắn ta là cảm thấy rối bời, đủ mọi chuyện lần lượt ập tới, khiến đầu óc của hắn ta trở nên hỗn loạn.
Vân Y Y thất vọng nhìn Chu Mẫn.
Có đôi khi, im lặng cũng đồng nghĩa với ngầm thừa nhận, chân tướng đã gần ngay trước mắt rồi, cô ta cũng hiểu rằng chỉ cần Chu Mẫn có một động tác bất thường nào là Hạng Tư Thành sẽ ra tay ngay.
Thực lực của Hạng Tư Thành quá mạnh, Chu Mẫn yếu như vậy, nếu anh muốn nhổ cỏ tận gốc, không một ai có thể ngăn cản được.
“Anh, để em nói đi.
Bởi vì anh Hạng luôn đi cùng em, Ngô Nhung Hoa không dám chắc là có thể đối phó được với anh Hạng, cho nên đã giở thủ đoạn.
Mấy hôm trước, Vân Tịnh Nhã cho anh Hạng rất nhiều nước suối, đồng thời đã qua tay Chu Mẫn, anh Hạng hoài nghi Chu Mẫn đã ngầm động tay động chân”.
“Võ công của Chu Mẫn lại cùng một phái với Ngô Nhung Hoa, vậy nên anh Hạng đoán rằng Chu Mẫn đã hạ độc.
Loại độc ấy rất ghê gớm, mới đầu anh Hạng bị Ngô Nhung Hoa đánh ngã chỉ bằng một chiêu, sau đó bà ta định giết bọn em rồi ném vào núi cho chó ăn, nhưng bà ta không biết anh Hạng có y thuật cao siêu, dễ dàng hóa giải loại độc ấy, cuối cùng lấy mạng Ngô Nhung Hoa nhân lúc bà ta không chú ý”.
Vân Y Y kể hết mọi chuyện, trong đó có một vài điều là sự thật, một vài điều là suy đoán hợp lý.
“Dễ dàng hóa giải kịch độc? Chỉ dựa vào anh ta?”, lúc này, rốt cuộc Chu Mẫn cũng lên tiếng.
Vốn dĩ sắc mặt của Triệu Kỳ Phong đã khó coi lắm rồi, nhưng trong lòng vẫn ôm hi vọng, đợi Chu Mẫn giải thích, ngờ đâu cô ta lại nói ra một câu như thế.
Hiện tại, mọi người đều biết trên cơ bản lời kể của Vân Y Y chính là sự thật.
Triệu Kỳ Phong nói: “Là cô thật sao? Thì ra cô luôn muốn hại em tôi”.
Cảm giác bị phản bội ấy khiến Triệu Kỳ Phong cực kỳ khó chịu.
Chu Mẫn ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sự áy náy, mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi không thể cãi lời sư phụ được”.
Sau đó, cô ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Hạng Tư Thành, đôi mắt dần trở nên đỏ ngầu.
Lúc này, trông cô ta có phần điên cuồng!.