Anh ta nghe thấy lời nói của Hạng Tư Thành, vội vàng nói: “Đây đều là suy nghĩ trong lòng của anh rể tôi, anh ấy chỉ dẫn tôi nói ra, lúc đó trong điện thoại, hai người không nghe thấy anh ấy cười vui vẻ thế nào đâu”.
Nguyệt Uyển Khung không hề do dự bán đứng tình đồng đội.
Sau khi trải nhiều chuyện, anh ta đã coi Hạng Tư Thành là người nhà mình, tính một cách nghiêm túc thì chị gái anh ta và Vân Tịnh Nhã vẫn là quan hệ cạnh tranh, là em trai, đương nhiên anh ta phải giúp chị của mình.
Hạng Tư Thành không ngờ Nguyệt Uyển Khung lại nói như vậy, lúc đó đúng là anh không nói gì, không thừa nhận gì.
Hạng Tư Thành nhìn Vân Tịnh Nhã, liền hiểu cách thức của Nguyệt Uyển Khung đã thành công, quả nhiên sự chú ý của Vân Tịnh Nhã bị di chuyển.
“Thế nào, thân hình của em rất xấu sao?”, Vân Tịnh Nhã nhìn Hạng Tư Thành hỏi, không quan tâm Nguyệt Uyển Khung ở một bên.
“Ấy, anh không có ý đó”.
Hạng Tư Thành vội vàng nói, sau đó hằm hằm trừng mắt nhìn Nguyệt Uyển Khung, mình vừa giúp anh ta việc lớn, quay đầu lại bán đứng mình!
Nguyệt Uyển Như ở một bên lại ôm miệng cười trộm, đương nhiên cô ta hiểu Vân Tịnh Nhã không tiện xử lý em trai của cô, vì thế mới xử lý Hạng Tư Thành, bất kỳ người phụ nào bị nói như này đều không thể bỏ qua.
So sánh với Vân Tịnh Nhã, bây giờ cô ta rất vui, người vừa được khen là cô ta mà, hơn nữa Nguyệt Uyển Khung gọi anh rể, Hạng Tư Thành cũng không phủ nhận.
Tâm trạng của Nguyệt Uyển Như lập tức vui vẻ, bây giờ cô ta là bệnh nhân, tất cả đều lấy cô ta làm trọng, vì thế cô ta phải tận dụng triệt để cơ hội này, việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời cô ta, đương nhiên không thể dễ dàng nhường cả hai tay.
Nguyệt Uyển Khung nhìn cảnh này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thêm mắm thêm muối nói tiếp: “Cô Vân, trước đó tôi gọi anh ấy là anh rể, anh ấy rất vui, nhưng thấy điện thoại của tôi đang gọi đi mới vội vàng phủ nhận, cô nhất định không được bỏ qua cho anh ấy đấy”.
Anh ta nói xong, thấy tạm thời không còn việc gì ở đây nữa, vội vàng nói với chị anh ta là muốn vào phòng vệ sinh, rồi trốn luôn.
Bây giờ trong phòng có một con hổ cái, đã quyết định đổ tội cho Hạng Tư Thành, vậy thì lúc này anh ta không thể ở lại lâu, tránh bị tìm được cơ hội phản kích.
Hạng Tư Thành thấy sắc mặt của Vân Tịnh Nhã càng lúc càng xấu, ra tay trước là kẻ mạnh, cứng đầu nói: “Thân hình của em có đẹp hay không, anh cũng không rõ, bình thường, em cũng không cho tận tay anh kiểm nghiệm!”
Vân Tịnh Nhã đỏ mặt, cô không ngờ Hạng Tư Thành lại nói như vậy, dù sao, từ sau khi Hạng Tư Thành trở về, cô và Hạng Tư Thành cũng chỉ có cái danh vợ chồng, không phải vợ chồng thật.
Nguyệt Uyển Như bên cạnh nghe thấy câu này đột nhiên ngẩn người, sau đó, ánh mắt dần dần xuất hiện ánh sáng, không kiểm nghiệm là có ý gì?
Chắc không phải hai người này vẫn chưa từng động phòng chứ?
Nếu đúng là như vậy, thì cơ hội của mình không phải lớn hơn rất nhiều sao?
Vân Tịnh Nhã bị nói như vậy, tuy sắc mặt ửng đỏ, nhưng khí thế không thể yếu, cô liền phập phồng ngực: “Làm sao? Anh muốn trải nghiệm? Được, em cho anh một cơ hội! Xem anh có dám không!”
Hạng Tư Thành liền sửng sốt, ngắm độ cong hoàn mỹ đó, nói thật, rất hấp dẫn, nhưng cho anh mười lá gan, anh cũng ngại sờ.
“Khụ! Khụ!”, lúc này, tiếng ho khan của Nguyệt Uyển Như vang lên từ trên giường bệnh.
.