Đang định mở miệng, anh bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng, quay đầu lại nhìn, Vân Tịnh Nhã đang hằm hè nhìn anh.
“Em đi lái xe, bây giờ chúng ta sẽ đi luôn”.
Nguyệt Uyển Khung không hề phát hiện ra mầm tai vạ mà mình vừa ươm ra, nhanh nhảu chạy mất hút.
Ở bên này, Vân Tịnh Nhã híp mắt nhìn Hạng Tư Thành: “Hạng Tư Thành, anh muốn làm anh rể của Nguyệt Uyển Khung?”
Hạng Tư Thành rùng mình, gãi đầu nói: “Sao lại thế được, Nhã Nhã, em biết mà, anh chỉ một lòng một dạ với em thôi”.
“Bớt đi!”
Vân Tịnh Nhã đá một cú vào bắp chân anh: “Em nói cho anh biết, giúp ai thì giúp, nhưng nếu anh dám tơ tưởng điều gì khác, hừ…”
Hạng Tư Thành sờ đầu, cười gượng nói: “Không dám, không dám!”
“Hừ, thách anh cũng chả dám! Đi mau lên, cẩn thận một chút!”
Hạng Tư Thành gật đầu, anh xoay người định đi, nhưng rồi lại quay đầu lại nhìn Vân Tịnh Nhã, trên mặt hiện lên nụ cười cợt nhả: “Thực ra nghĩ kỹ lại thì làm anh rể của Nguyệt Uyển Khung cũng không phải là không được…”
“Anh ngứa đòn hả?”
Thấy Vân Tịnh Nhã hùng hổ xông lên, Hạng Tư Thành co cẳng chạy mất.
Vân Tịnh Nhã hừ một tiếng, nhìn khung cảnh vắng lặng xung quanh, cô cúi đầu sờ mặt, Vân Tịnh Nhã ơi là Vân Tịnh Nhã, mày lại đỏ mặt rồi…
Thành phố Đông An nằm liền kề thành phố Bất Dạ, tới cửa một khách sạn năm sao xa hoa, Hạng Tư Thành hỏi: “Sòng bạc ở đây à?”
Nguyệt Uyển Khung gật đầu: “Đúng thế, dưới tầng hầm của khách sạn này ẩn giấu một cái sòng bạc”.
“Được, chúng ta đi thôi”.
“Ơ ơ, chờ đã, chúng ta đã tới đây rồi, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc anh có kế hoạch gì?”
Hạng Tư Thành nở nụ cười tự tin: “Thua rồi thì bây giờ phải thắng bù lại chứ”.
Nguyệt Uyển Khung gật đầu, sau đó mới phản ứng lại: “Thắng bù lại? Ai? Anh á?”
Hạng Tư Thành gật đầu.
“Nhưng anh có làm được không?”
Hạng Tư Thành khẽ nhếch môi: “Tôi không làm được? Vậy sòng bạc nhà họ Chu ở đâu ra?”
Nguyệt Uyển Khung cắn răng, chuyện đã tới nước này, bất kể có được hay không thì cũng chỉ có thể tin tưởng Hạng Tư Thành.
“Kính chào hai vị khách quý”.
Người gác cửa nhiệt tình chào đón.
Nguyệt Uyển Khung cũng quen đường quen lối rồi, nhỏ giọng nói với người gác cửa: “Chúng tôi tới câu cá!”
Con mắt của cậu bé gác cửa sáng lên, câu cá đúng là ám hiệu của họ, trong trận cá cược, có thắng có thua, thắng thì là người cầm câu, thua, đương nhiên là con cá bị câu rồi!
“Mời hai vị đi theo tôi!”.