Ông Bố Thiếu Soái

Chương 444: 444: “là Mày Đã Cứu Tao Sao”






“Được được được! Nhóc con, vốn nghĩ cậu còn có chút giá trị lợi dụng, để lại cái mạng quèn cho cậu!” 
“Bây giờ xem ra, thì không cần nữa, tôi phải tận tay rút xương thiêu sống cậu!” 
Sách Thanh nói xong, sát khí vô biên tỏa ra từ người ông ta, sau đó chân khí nổi lên, những thứ tạp nham dưới đất đều cuộn lên, những tên lực lưỡng vẫn còn kêu la dưới đất đều nhìn sang, dù sao cảnh xảy ra trước mắt chỉ có thể xem được trong phim! 
Dùng khí vận hình? 
Hạng Tư Thành cười khổ, chân khí, bên ngoài hóa thành hình, cảnh giới Tông Sư cuối cùng vẫn là cảnh giới Tông Sư! 
“Nhã Nhã, xin lỗi, e rằng anh không thể ở bên cạnh em, bảo vệ em rồi…” 
“Uyển Như, cô nhất định phải khỏe lại, hy vọng có thể cho cô nghe thấy lời xin lỗi của tôi…” 
“Không ngờ, lần đầu tiên ra tay, lại gặp phải kẻ địch mạnh như vậy, ông lão à, tôi đã từng hứa với ông, sẽ không sử dụng tuyệt học mà ông dạy tôi, xin lỗi, tôi nuốt lời rồi…” 
“Đại phong cửu táng!” 

Ầm! 
Lấy Sách Thanh làm trung tâm, mặt sàn đá cẩm thạch rắn chắc nứt ra từng viên, cửa sổ rung lắc, có khả năng bị lìa ra bất cứ lúc nào! 
“Chết đi!” 
Hạng Tư Thành nhìn cỗ quan tài màu đen sắp ngưng tụ thành hình, ánh mắt thản nhiên, bình tĩnh đuổi cái chết! 
“Ha ha… cái gì? Sao có thể!” 
Sách Thanh còn đang cười điên cuồng chưa dứt, bỗng nhiên, cảnh tượng xảy ra phía trước khiến con ngươi của ông ta bùng đỏ, một hào quang màu xanh có thể thấy bằng mắt thường bao trùm lên người Hạng Tư Thành, giống như một tầng phòng vệ kiên cố, chặn quan tài màu đen ở bên ngoài.

Phập! 
Một tiếng nổ lớn vang lên, quan tài nổ tung, những tên lực lưỡng chưa chết hẳn nằm khắp sân bị làn sóng tấn công màu đen ập đến, cửa sổ rơi vỡ, Sách Thanh mở to mắt, đợi khi làn sóng tiêu tan hết, Hạng Tư Thành, đứng tại chỗ không hề bị thương.


“Không không! Sao có thể chứ?” 
Sách Thanh không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, Hạng Tư Thành cúi đầu, nhìn Ngọc Vương nhỏ bằng cái móng tay nổi lên trước ngực, ánh màu xanh tiêu tán hết, Ngọc Vương mất đi ánh sáng, Hạng Tư Thành đưa tay ra, nhận lấy nó, lúc này hào quang không còn, màu sắc của Ngọc Vương lại tối hơn so với trước đây.

“Là mày đã cứu tao sao?” 
Hạng Tư Thành nắm nó trong lòng bàn tay, lẩm bẩm nói.

Miếng ngọc bích này, là vật liền thân mà sư phụ giao cho anh, cũng là một tín vật bị anh lãng quên! 
“Tôi không tin, cậu tránh được một lần, còn có thể tránh được lần thứ hai!” 
Vẻ mặt Sách Thanh hung dữ, đang định xuống tay, đột nhiên, bên người vang lên tiếng bước chân dồn dập, nhìn qua cửa sổ vỡ tung, một đám người đen xì đang xông về phía bên này! 
“Đáng chết! Nhóc con, coi như hôm nay cậu may mắn!” 
Sách Thanh nhìn rõ người đến là ai, trừng mắt nhìn anh vô cùng không cam tâm: “Mạng của cậu, tôi gửi chỗ cậu trước!”.