Mà ở cửa, mười mấy người giống như người dân trong thôn, trong tay cầm các loại công cụ, cảnh giác đứng trước cửa, cãi nhau kịch liệt với những người trước mặt.
“Các người muốn làm cái gì?!”
“Tôi nói cho các người biết, đây là phạm pháp! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, các người nhanh chóng rời đi đi!”
“Phạm pháp?”
Một người đàn ông trung niên giống như người cầm đầu, hừ lạnh một tiếng, đứng ra: “Tôi nói với các người!”
“Hôm nay mảnh đất này nhất định sẽ phá bỏ! Cho dù các người có náo loạn đến ông trời, cũng vô dụng!”
Người trung niên hung ác nhìn đến, những thôn dân bị ông ta nhìn đến, bất giác đều rụt lại, có điều tất cả mọi người đều nắm chặt vũ khí trong tay, không một ai chùn lại.
“Tôi nói ông già đó đã cho các người thứ gì, mà khiến các người bán mạng cho ông ta như vậy? Từng người từng người một, con mẹ nó không muốn sống nữa sao?!”
“Thầy thuốc Hoàng Phủ là người tốt, nếu không có ông ấy, hai đứa con nhà chúng tôi sớm đã chết rồi!”
“Đúng vậy! Đám người xấu xa các người, năm kia vợ tôi bị bệnh, bệnh viện trong thành phố đều đòi hai trăm ngàn phí phẫu thuật, hai trăm ngàn đó! Tôi có đập nồi bán sắt cũng không có nhiều tiền như vậy!”
“Nhưng thầy thuốc Hoàng Phủ một đồng cũng không nhận, trị khỏi bệnh cho bà nhà tôi, đây là ơn cứu mạng, hôm nay có nói gì, ông đây cũng không để các ngươi động vào một viên gạch nhà thầy thuốc Hoàng Phủ!”
Mọi người bị làm cho tức giận, cũng thêm vài phần khí thế, nhưng người đàn ông trung niên lại không hề bị dọa, trên mặt u ám: “Được! Được lắm!”
“Đập cho tôi!”
Người đàn ông trung niên không chút do dự hạ lệnh, một đám người trông giống như đám côn đồ chửi mát bao vây lại, thôn dân ở xung quanh bất giác rụt lại, nhưng không chùn bước.
“Tư Thành, anh còn nhìn gì nữa, nhanh lên giúp đi!”
Vân Tịnh Nhã ở một bên có chút lo lắng, nói xong liền muốn đi lên, nào ngờ Hạng Tư Thành kéo cô lại, mắt hơi híp lại: “Chờ chút đã!”
Đúng lúc hai bên chuẩn bị đánh nhau, một giọng nói điềm tĩnh vang lên: “Dừng tay!”
Trong Khuyết Phong Thảo Đường, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Ông ta khoảng chừng năm mươi tuổi, năm tháng để lại dấu vết trên khuôn mặt ông ta, mái tóc hoa râm, tuy mặc một bộ quần áo hơi bạc màu, nhưng lại mang đến cảm giác không dính bụi trần.
Nhìn thấy ông ta, những người dân xung quanh đều tỏ vẻ kính trọng: “Thầy Hoàng Phủ…”
“Thầy Hoàng Phủ cứ yên tâm, có bọn tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để bọn họ làm gì Khuyết Phong Thảo Đường!”
“Đúng thế! Bọn tôi tuyệt đối sẽ không để bọn họ chạm vào một viên gạch của Khuyết Phong Thảo Đường!”
Nhìn thấy dáng vẻ căm phẫn của những người dân ấy, Hoàng Phủ Đoan Chính chắp tay khom người như thầy đồ thời xưa, mở miệng nói: “Hoàng Phủ Đoan Chính xin cảm ơn bà con”.
Dứt lời, ông ta đứng thẳng lên, lạnh lùng liếc nhìn những người xung quanh, nói: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
Người đàn ông trung niên dẫn đầu cười hê hê: “Không muốn làm gì cả, chỉ muốn phá tan cái ngôi nhà lụp sụp này thôi”.
.