Mã Bảo Quốc thong thả bước tới, cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi tôi nghe cậu nói là đang ưu phiền vì chuyện của phòng khám Hoa Thị?”
Hạng Tư Thành không giấu diếm, anh gật đầu: “Phòng khám Hoa Thị đã rơi vào tay tôi thì tất nhiên không thể bỏ không được.
Thế nhưng Hạng Tư Thành chỉ có một mình, rất khó duy trì sự vận hành của một phòng khám lớn như thế”.
Anh không thể nói là có mục đích khác với phòng khám được, vậy nên đành nói là mình muốn mở phòng khám kiếm tiền, nhưng nếu muốn đạt được mục đích thì phòng khám này nhất định phải hoạt động, dù sao, người đến đây càng nhiều thì tỉ lệ tìm được càng lớn.
“Phòng khám Hoa Thị chủ yếu làm về Trung y, các dụng cụ trong đó cũng được chuẩn bị theo hướng Trung y, mà anh Hạng cũng có kiến thức về Trung y, hai bên hỗ trợ lẫn nhau.
Tuy rằng tôi cũng học y, nhưng chủ yếu là về Tây y, muốn giúp cũng khó”.
“Nhưng tôi có một cách có thể giúp anh giải quyết chuyện này”.
“Ồ? Cách gì?”
“Trước khi nói ra cách này, tôi muốn anh Hạng giải thích giúp tôi, rốt cuộc hai bệnh nhân cuối cùng là sao vậy?”
Lời nói của Mã Bảo Quốc khơi dậy sự hứng thú của những người khác, ngay cả Hoa Tam Chỉ đang tiu nghỉu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đây cũng hơi khựng lại, dựng tai lên chờ Hạng Tư Thành trả lời.
Hạng Tư Thành khẽ cười: “Chuyện này cũng không có gì mà không nói được, vừa rồi tôi đã giải thích bệnh tình của cậu bé đó rồi, bệnh đó rất hiếm gặp, mà còn rất nguy hiểm nữa”.
“Nếu bác sĩ bình thường tùy tiện châm cứu để khơi thông máu, chỉ cần bệnh nhân nhúc nhích một cái là máu độc tích trữ sẽ lan tràn ra, khiến bệnh nhân tử vong.
Vậy nên, lúc chữa bệnh cho Hồng Hài, tôi đã âm thầm đâm một cây kim vào gáy cậu ấy, để cậu ấy rơi vào trạng thái chết lâm sàng, sau đó dòng chảy của máu độc sẽ đi theo hướng châm cứu của tôi, hoàn toàn nằm trong sự khống chế, sẽ không xuất hiện tình huống bệnh nhân tử vong vì động đậy”.
Có thể Vân Tịnh Nhã và Nguyệt Uyển Như không nghe ra những điều mập mờ trong chuyện này, nhưng Mã Bảo Quốc lại nhíu mày ngẫm nghĩ, thoáng nhìn về phía Hoa Tam Chỉ, chỉ có điều không nói gì cả.
Nguyệt Uyển Như ở bên cạnh tò mò hỏi: “Thì ra là thế, anh Hạng xui quá, nếu chọn ông cụ kia thì sẽ không gay go như vậy”.
“Nhưng may mà anh lợi hại, không thì tiêu rồi”.
“Hừ! Không phải anh Hạng lợi hại, mà là có một số người quá âm hiểm!”
Người luôn rất hiền hòa như Mã Bảo Quốc cũng tức giận nói.
Thảo nào Hoa Tam Chỉ chữa nhanh như thế, thảo nào ông ta lại thản nhiên để Hạng Tư Thành chọn trước.
Lúc này ông ấy mới nhớ tới một loại bệnh khá giống với bệnh của Hồng Hài, chỉ có điều nguyên nhân gây bệnh của Hồng Hài là do máu độc, còn nguyên nhân của loại bệnh kia là do sỏi thận.
Chỉ sai lệch một ly là sẽ khiến bệnh nhân tử vong ngay tức khắc.
Càng nghĩ, Mã Bảo Quốc càng giận, xoay người đi về phía Hoa Tam Chỉ.
Nhưng mới đi được một bước thì lại bị ai đó giữ chặt ống tay áo, quay lại nhìn thì thấy người ấy chính là Hạng Tư Thành.
Hạng Tư Thành khẽ lắc đầu với ông ấy, Mã Bảo Quốc híp mắt, kìm nén cơn giận, hỏi nhỏ: “Vì sao?”
“Không có chứng cứ, ông đi tìm ông ta thì làm được gì?”
“Hơn nữa chuyện này không dính líu nhiều đến Hoa Tam Chỉ đâu”.
Tất nhiên là Hạng Tư Thành biết kẻ đầu sỏ rất có thể là Chu Tử Tu, nhưng chuyện này không liên quan đến Mã Bảo Quốc, không nhất thiết phải lôi ông ta vào.
“Những người làm nghề y như chúng ta coi chữa bệnh cứu người là chức trách, người bệnh giao tính mạng cho bác sĩ, đó là sự tin tưởng lớn nhất trên đời”.
“Ấy vậy mà lại có người coi bệnh nhân như đồ chơi, tùy ý làm bậy, quả thực là nỗi nhục trong nghề!”
Giọng của Mã Bảo Quốc không hẳn là quá lớn, nhưng vừa đủ để vọng vào tai Hoa Tam Chỉ.
Bậc thầy Trung y đã thành danh bao năm ấy mấp máy môi, cuối cùng không nói lời nào, lẳng lặng quay người đi.
Dưới ánh mặt trời, sống lưng của ông ta dần dần còng xuống..