Bộp bộp….
Một tràng vỗ tay vang lên, Mã Bảo Quốc cười ha ha, tươi cười đi đến: “Có câu anh hùng xuất thiếu niên, với lão, phải là thiếu niên mới có thể xưng anh hùng!”
“Bất luận là châm cứu nhận biết thuốc, mà còn cải tử hồi sinh, anh Hạng, anh có thể nhận được hai chữ thần y!”
“Lão sống thêm vài tuổi, ăn to nói lớn, không biết dạo này anh Hạng có thời gian không, đến nhà lão, cùng trò chuyện?”
“Lão xin quét nhà nghênh đón!”
Đối với ông lão này, Hạng Tư Thành không dám sơ suất, cười nói: “Bản thiếu soái chắc chắn sẽ đến!”
Hạng Tư Thành vừa dứt lời, mọi người mới như tỉnh mộng, cao giọng nói: “Anh Hạng, sau đây anh có rảnh không, xương cốt ông cụ nhà tôi cũng không như trước, hay là phiền anh chịu khổ đến khám xem?”
“Anh Hạng, ngày kia! Tôi hẹn anh ngày kia!”
“Cút đi! Anh Hạng có thân phận gì, giá trị mấy trăm triệu như anh đừng đến góp vui!”
Hạng Tư Thành thấy vậy, khóe miệng hơi cong lên, tất cả, đã kết thúc.
“Đúng rồi, vị phó tổng trưởng này, tôi còn cần đi cùng ông một chuyến không?”
“Không… không cần nữa, anh Hạng còn trẻ tuổi, không ngờ y thuật lại cao như vậy, thực sự khiến người khác khâm phục!”
Phó tổng trưởng Lương lật mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức ra vẻ thân thiết, tiến gần nói: “Anh Hạng, chỉ là hiểu nhầm, lúc nào có thời gian, tôi đích thân bày rượu xin lỗi anh, anh nhất định phải nể mặt đấy!”
Hạng Tư Thành cười gật đầu, không nói gì, thấy vậy, phó tổng trưởng Lương liền vui mừng khôn xiết, đa số người có mặt, quyền thế và tiền tài cả đời người bình thường khó có được đối với ông ta mà nói, đều không thiếu, vậy ông ta thiếu gì, sinh mạng!
Sinh mạng ngàn vàng khó đổi!
Mà người có thể quyết định sinh mạng của họ, chính là bác sĩ!
Điều này không khó hiểu, Hạng Tư Thành khiêu khích Hoa Tam Chỉ, mọi người không tin anh, nhưng khi anh thể hiện y thuật vượt xa Hoa Tam Chỉ, mọi người vây quanh anh, có thể tạo quan hệ tốt với thần y trẻ tuổi, không chỉ là tìm một người bảo vệ lớn mạnh cho mình, thậm chí cho cả gia tộc phía sau mình!
Có người vui mừng, đương nhiên có người lo lắng.
Hoa Tam Chỉ cô đơn đứng ở đó, khuôn mặt vốn già nua lại càng tiều tụy, lúc này, một bóng người chặn trước mặt ông ta, ông ta ngẩng đầu nhìn, chính là Hạng Tư Thành.
“Cậu đến cười tôi sao?”
Hạng Tư Thành nhàn nhạt nhìn ông ta: “Người đang làm, trời đang nhìn, có công có đức, không nhất định phải cao hơn người!”
“Phải biết rằng, trên thế giới này, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!”
Hoa Tam Chỉ sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau, khuôn mặt khổ sở: “Tôi thua rồi, thua tâm phục khẩu phục!”
Hạng Tư Thành cười thần bí, ngầng đầu nhìn Chu Tử Tu vẻ mặt âm tối, tiến lên một bước, chỉ dùng giọng nói mà hai người mới nghe thấy, nói nhỏ: “Trận đấu này, vốn dĩ tôi phải là người thua cuộc, đúng không?”
Chu Tử Tu sững người, sắc mặt càng tối: “Anh rất lợi hại”.
“Chuyện hôm nay, và cả chuyện lần trước, bản thiếu soái đều ghi nhớ”.
“Tôi đến thành phố Bất Dạ, tuy chỉ là đến tìm người…”, nói đến đây, Hạng Tư Thành ngập ngừng, bỗng chốc, khí thế toàn thân thay đổi, một luồng sát khí ngút trời, chỉ vào Chu Tử Tu: “Nhưng tôi không ngại, tay nhuốm thêm mấy mạng người!”
Cái lạnh thấu xương tràn khắp người Chu Tử Tu, xông thẳng lên bầu trời, Chu Tử Tu vốn luôn nho nhã, lúc này, khuôn mặt quỷ dị không còn hiền hòa như ngày thường!
Hắn luôn cảm thấy không xem nhẹ Hạng Tư Thành, nhưng đến lúc này mới phát hiện, hắn vẫn đánh giá thấp thực lực của người thanh niên tương đương với tuổi của mình!
Đúng thế, anh đường đường là thiếu soái vùng biên giới phía Bắc, trên đường, không biết đã dẫm bao nhiêu thi thể dưới chân!
Hạng Tư Thành nghe thấy tiếng gọi, sát khí trên người mới tiêu tán, lại trở lại dáng vẻ nhẹ như mây trước đó, nhìn hai cô gái, hơi mỉm cười: “Chúng ta thắng rồi!”
Nguyệt Uyển Như cười hàm ý: “Chúng ta không chỉ thắng trận đấu, hơn nữa, còn thẳng cả một phòng khám!”
“Anh Hạng, chúc mừng anh, trận đấu hôm nay, có lẽ cái tên của anh sẽ nhanh chóng truyền khắp giới thượng lưu của thành phố Bất Dạ, đến lúc đó, thử hỏi có ai không tiếc mạng sống, đến lúc đó, anh chắc chắn sẽ trở thành thượng khách mà các danh gia vọng tộc theo đuổi, ha ha, đến lúc đó, e rằng sẽ không có thời gian rảnh dỗi như này đâu!”
Hạng Tư Thành thâm tình nhìn Vân Tịnh Nhã, dịu dàng nói: “Lần này đến, tôi chỉ là vì vợ của tôi, dù sao tôi cũng không phải là người của nơi này, tôi cũng không ở đây lâu dài!”
Nguyệt Uyển Như nhìn hai người, trong lòng ngưỡng mộ, cô ta xinh đẹp không kém Vân Tịnh Nhã, hơn nữa gia thế cũng hiển hách hơn cô nhiều, nhưng, lúc này cô ta thực sự ngưỡng mộ Vân Tịnh Nhã, ngưỡng mộ bên cạnh cô có một Hạng Tư Thành.
Nhưng hiện tại, cô ta cũng chỉ có thể chôn sâu sự ngưỡng mộ vào đáy lòng, lại chuyển chủ đề: “Anh Hạng, hôm nay, phòng khám Hoa thị đã thuộc về chúng ta, từ xưa kinh doanh ngành thuốc, là vô giá!”
“Hơn nữa tình hình đặc biệt của thành phố Bất Dạ, mở một phòng khám nổi tiếng ở đây, đến lúc đó, tiền tài và nguồn nhân lực có được, tuyệt đối không thể tưởng tượng được!”
Vân Tịnh Nhã bên cạnh cũng động lòng, nói nhỏ: “Tư Thành, nếu chúng ta mở một phòng khám ở đây, nhất định có thể tiếp xúc được với giới thượng lưu của thành phố Bất Dạ, từ họ, nghe ngóng được về người đàn ông giống như bố em cũng dễ hơn nhiều!”
Hạng Tư Thành cười khổ: “Phòng khám Hoa thị là sản nghiệp của Hoa Tam Chỉ, tuy ông ta bị thua phòng khám vào tay anh, nhưng các thầy lang đều là người của nhà họ Hoa, Hoa Tam Chỉ đi, đương nhiên những người này sẽ không ở lại, một mình anh có có lợi hại thế nào, cũng không chống đỡ nổi một phòng khám to thế này!”
.