Ông Bố Thiếu Soái

Chương 406: 406: Bị Đuổi Đi!






“Thầy…thầy…”
Ánh mắt người đàn ông nhìn đến Hoa Tam Chỉ, ánh mắt khổ sở khẩn nài, lông mày Hoa Tam Chỉ dựng ngược lên, run rẩy chỉ vào anh ta: “Con…con sao có thể làm ra chuyện như vậy!”
Người đàn ông tát bốp bốp hai cái vào miệng: “Thầy, là con nhất thời hồ đồ, mới làm ra chuyện vô sỉ như vậy, xin thầy tha thứ cho con lần này!”
Hoa Tam Chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, liếc nhìn xung quanh, mặc dù ánh mắt mọi người không nhìn ông ta, nhưng sự chế giễu không lời đó, khiến khuôn mặt già nua của ông ta đau rát!
Thật mất mặt!
Nếu cuộc so tài quang minh chính đại, cho dù thua, cũng thua một cách đường đường chính chính, nhưng không ngờ, người đàn ông sẽ làm ra chuyện như vậy, mấu chốt là, còn làm dưới trăm mắt dõi theo, Hoa Tam Chỉ cảm thấy, nếu trước mắt có cái lỗ nẻ, ông ta chắc chắn không do dự mà nhảy vào!
Lúc này, Vân Tịnh Nhã ngẩng đầu nhìn đến Hạng Tư Thành ở bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, nhìn anh, với vẻ chờ mong: “Em làm thế nào?”
Đôi mắt Hạng Tư Thành cười cong cong như vầng trăng non: “Được lắm!”
Vân Tịnh Nhã cũng cười lên, vì giúp được Hạng Tư Thành, mà vui vẻ tận đáy lòng!
Hạng Tư Thành lắc lắc đầu cười, cũng không nói gì nữa, mà ở bên kia, Hoa Tam Chỉ hít sâu vài hơi, đè nén thân thể đang run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Hạng Tư Thành.


Những gì phải đối mặt, dù sao cũng phải đối mặt.

“Ván này, tôi thua!”
Một câu ngắn ngủi nói ra, Hoa Tam Chỉ bỗng cảm thấy già đi rất nhiều.

“Nói một câu đơn giản thua rồi là xong sao?”
Vân Tịnh Nhã bỗng có chút không vui: “Thần y Hoa, đây là ở phòng khám của ông, học trò của ông làm ra chuyện như vậy, may mà tôi cẩn thận, nếu không thì, Tư Thành nhà tôi sẽ bị xử oan, ông chỉ nói một câu đơn giản như vậy, không được đâu!”
“Vậy cô còn muốn như thế nào?”
Hoa Tam Chỉ hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu không tốt nói.

Vân Tịnh Nhã bĩu môi, không chút sợ hãi nói: “Hoa Tam Chỉ, hình như ông đã nhầm lẫn một việc, cuộc so tài này, vốn là chúng tôi thắng!”
“Là Hạng Tư Thành dựa vào bản lĩnh thực sự của mình thắng được ông, mà không phải là ông bố thí!”
“Cô!”
Nắm tay Hoa Tam Chỉ giấu trong tay áo nắm chặt lại, ông ta đường đường là bác sĩ Đông y đã thành danh từ lâu, vậy mà để một cô gái phê phán tan tác tơi bời, mà Hạng Tư Thành ở một bên, khuôn mặt mang theo ý cười nhìn Vân Tịnh Nhã ra mặt vì mình, không có chút ý định ngăn lại.

Nhìn thấy bộ dạng không chịu bỏ qua của Vân Tịnh Nhã và bộ dạng lạnh nhạt của Hạng Tư Thành, Hoa Tam Chỉ cắn răng, nhìn học trò đắc ý nhất của mình, nói: “Từ hôm nay trở đi, cậu và Hoa Thị không còn chút quan hệ gì với nhau nữa, cậu đi đi!”
Người đàn ông bỗng chốc sững sờ, dường như có chút không dám tin những lời từ trong miệng Hoa Tam Chỉ nói ra: “Thầy, thầy…thầy muốn đuổi con đi sao?”
“Người học y, y thuật quan trọng, nhưng y đức, còn quan trọng hơn!”
Người đàn ông nhắm chặt mắt, hít sâu vài hơi, khi mở mắt ra lần nữa, một tia u ám léo ra, anh ta dập đầu ba lần với Hoa Tam Chỉ, không nói thêm lời nào, đứng dậy, liếc Vân Tịnh Nhã, Hạng Tư Thành đúng lúc cũng nhìn đến anh ta, từ trong ánh mắt của anh ta, có thể đọc được hai loại cảm xúc.


Ác nghiệt và ghen ghét!
Người này, là một mối đe dọa tiềm ẩn!
Đôi mắt Hạng Tư Thành hơi híp lại, đề phòng, có điều, trong nháy mắt, lại khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, có như nào, Vân Tịnh Nhã cũng ở bên cạnh anh, trên đời này, ai có thể làm thương tổn đến cô ấy dù chỉ một chút chứ?
Cho dù anh có gây ra sóng gió gì, tôi cũng sẽ chặn nó lại!
“Ván thứ ba, so gì?”
Lời nói Hạng Tư Thành nói ra rất nhẹ, có điều lọt vào tai Hoa Tam Chỉ, càng giống như sự coi thường trần trụi!
“Ván thứ ba, chúng ta so…”
“Chú Hoa!”
Đúng lúc này, Chu Tử Tu bước ra từ trong đám người, đầu tiên nhìn đến Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã mỉm cười nhã nhặn, sau đó đi đến bên cạnh Hoa Tam Chỉ, cúi đầu ghé vào tai nói mấy câu, sắc mặt Hoa Tam Chỉ hiện lên sự kinh ngạc, sau đó rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.

Ông ta nhìn Chu Tử Tu, Chu Tử Tu mỉm cười nhìn ông ta gật gật đầu, biểu cảm trên mặt Hoa Tam Chỉ có chút cứng lại, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt, cuối cùng, ông ta than nhẹ một câu, nhìn đến Hạng Tư Thành.

“Người làm nghề y, trách nhiệm cuối cùng tất nhiên là hành y cứu người, bất luận là y lý hay dược lý, mục đích đều là để cho người bệnh bình phục!”.

Kiếm Hiệp Hay

“Vòng thứ ba, chúng ta so trình độ y thuật!”
So y thuật?
Hoa Tam Chỉ vừa dứt lời, mọi người liền hào hứng, đặc biệt là những người xem xung quanh đó, vô cùng kích động, từng người từng người một nghếch cổ lên nhìn hai người!
“Ở đây đúng lúc có hai người bị bệnh, chứng bệnh mắc phải, đều phổ biến, hai người chúng ta, chọn một người, dưới sự chứng kiến của mọi người, xem xem ai có thể trị khỏi cho bệnh nhân nhanh nhất!”
Vân Tịnh Nhã ở bên cạnh, lại khẽ nhíu mày, trị bệnh cứu người không gì tốt hơn châm cứu, cái này, nhìn không thấy sờ không được, ai biết bên trong có giở trò mèo gì không.

Nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng đi về phía trước, lặng lẽ kéo tay áo Hạng Tư Thành, Hạng Tư Thành có lẽ biết cô muốn nói gì, nhìn cô trấn an, cười một tiếng: “Được!”
Không ai chú ý, Chu Tử Tu không biết khi nào, rời khỏi bên người Hoa Tam Chỉ, một lát sau, hai người một già một trẻ, được đưa đến.

Trên mặt Hoa Tam Chỉ, mang theo vẻ âm hiểm: “Vòng cuối cùng, so xem, trình độ y thuật ai hơn ai!”.