Ông Bố Thiếu Soái

Chương 339: Chín Lang Tước






“Quần Lang?!”
Con ngươi Phương Thành Chu đột nhiên co lại, mặc dù bọn họ là thế gia võ cổ truyền, nhưng không phải không biết xã hội bên ngoài, đối với hồng trần thế tục, có thể không quá hiểu biết, nhưng đối với các thế lực lớn của thế giới, lại nắm được rất rõ!
Quần Lang là tổ chức sát thủ đứng đầu, hiển nhiên nằm trong số đó!
“Chuyên viên giải phẫu Vu Thọ, bản tính tàn nhẫn, giỏi giải phẫu, đặc biệt yêu thích da người! Trong chín Lang Tước của Quần Lang, đứng ở vị trí thứ năm!”
Ánh mắt Phương Thành Chu cứng lại, sau đó nhìn đến Hạng Tư Thành: “Không ngờ, mày lại có thể mời được anh ta, e rằng, cũng tốn không ít phí phải không?” “Phí? Thật sự không mất một đồng, có chăng, chỉ tốn ít nước bọt mà thôi!”
“Hừ! Không sợ cắn phải đầu lưỡi sao!”
Phương Thành Chu sống chết không tin: “Lang Tước của Quần Lang, là đại diện cho Quần Lang, thậm chí có sức chiến đấu đỉnh nhất trong giới sát thủ, sao có thể muốn mời là mời được?”
“Có điều, chỉ dựa vào một Vu Thọ, không đủ để có thể bảo vệ được tính mạng của mày!”
“Thật là nhiều lời!”.

( TRUмtгцуen.


o rg )
Giọng nói khàn khàn của Vu Thọ vang lên, hơi nhướng mày, dưới tròng kính phản chiếu một đôi mắt vô cảm, nhìn đến Phương Thành Chu, không có cảm xúc nói: “Da của mày, tao rất thích, tao nghĩ, nó nhất định sẽ là một tác phẩm nghệ thuật rất đẹp!”
“Láo xược!”
Phương Thành Chu vô cùng tức giận, thân phận của hắn ta cao quý, cho dù ở Kiếm Các, dám nói những lời đó với hắn ta cũng không có mấy người, hắn ta sao có thể chịu để Vu Thọ sỉ nhục như vậy?
“Một con chuột chỉ biết lén đi trong bóng tối có gì mà cao ngạo!”!“Chuyên viên giải phẫu? Hừ! Mày cho rằng Thính Vũ Thập Cửu Kiếm chúng tao, là ăn chay sao?!”
“Lão Thất Lão Bát, xông lên! Giết nó, báo thù cho Lão Cửu!”
“Vâng!”
Hai bóng người một trước một sau, cầm kiếm xông lên!
Xì xì!
Đột nhiên, một dòng máu phun ra, hai bóng người, đều sững lại, Lão Thất ở phía trước cúi đầu nhìn xuống mũi kiếm xuyên qua ngực mình, cứng nhắc quay đầu lại, không thể tin được vào mắt: “Tại! tại sao?”
Lúc này Lão Bát cũng vô cùng kinh hãi, môi lập tức tái nhợt: “Em! em không biết, em không biết!”
Soạt!
Trường kiếm trong tay, đột nhiên bị rút ra, sau đó bất ngờ, một cái đầu người lớn, rơi trên mặt đất, Thính Vũ Đệ Thất Kiếm, đầu lìa khỏi cổ!
“Khốn kiếp! Cậu đang làm gì vậy!”
Sắc mặt Phương Thành Chu xanh đen, ánh mắt phẫn nộ nhìn Lão Bát: “Cậu! cậu biết cậu đang làm cái gì không?”
“Cậu giết anh trai của cậu rồi đó!”
“Không! Không phải là em làm!”
Lão Bát cả người run rẩy, trong mắt đầy sợ hãi: “Là kiếm, kiếm tự di chuyển!”
“Cái gì?!”
Phương Thành Chu liền nhìn chăm chú, nhìn kĩ, kiếm trên người Lão Bát, không biết từ lúc nào, đã bị quấn mấy sợi lụa màu trắng, giống như một con rối, đang điều khiển kiếm!

Nhìn đến cuối sợi lụa trắng, trong bóng tối, một người đàn ông tiều tụy, chầm chậm bước ra, trên đôi tay mảnh khảnh, dường như đang điều khiển đồ vật nào đó trong hư không.

Nhìn thấy ánh mắt Phương Thành Chu nhìn mình, người đàn ông tiều tụy nhe răng cười: “Ôi chao, không ngờ bị phát hiện sớm như vậy, thật nhàm chán!”
“Con rối này chơi không vui, vậy đổi một con khác nhé!”
Trong lòng Phương Thành Chu bỗng kinh hãi, lập tức hét lớn với Lão Bát: “Nhanh! Nhanh cởi áo trên người xuống! Nhanh lên!”
“Cái gì?”
Lão Bát bỗng giật mình, không hiểu ý tứ trong lời nói của Phương Thành Chu, lại chỉ nhìn thấy hai tay người đàn ông tiều tụy đột nhiên nắm chặt!
Xì! Tiếng cười giễu cợt vang lên!
Trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, thân thể của Lão Bát, giống như bị cắt xẻ vô cùng đều, một cơn gió nhẹ thổi qua, trong nháy mắt, rơi lả tả trên đất!
Ở chỗ hắn ta đứng trước đó, mấy sợi tơ trắng mảnh, đan chéo vào nhau, đang rỉ máu, dường như đang chứng minh tất cả mọi việc vừa rồi, đều không phải là ảo giác!
Ọe!
Nhìn thấy thảm cảnh này, những người có tố chất tâm lý kém, đều nôn khan, mười hai Huyết Y Vệ tuy đã quen với sinh tử, nhưng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt họ đều tái nhợt, da đầu tê dại!
Người đàn ông tiều tụy giống như vừa làm một việc nhỏ nhặt không đáng kể, chậm rãi đi đến bên cạnh Hạng Tư Thành, nhìn khuôn mặt tái mét của Phương Thành Chu, hơi khom người: “Cảm ơn đã xem tiết mục biểu diễn vừa rồi của tôi!”
“Tôi giới thiệu một chút!”, nói xong, người đàn ông hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt vàng vọt, hiện lên một nụ cười tà mị: “Chín Lang Tước của Quần Lang!”
“Chuyên gia múa rối, Sở Binh!”

“Lại là một trong chín Lang Tước?!”
Phương Thành Chu nghiến răng, bất giác, trên trán, đã đầy mồ hôi!
Sát thủ đều là những kẻ giết người ẩn mình trong bóng tối, đặc biệt khó đối phó, mà chín Lang Tước, có chỗ đứng cao trong giới sát thủ, có thể gọi là, sát thần!
Chuyên gia múa rối Sở Binh, giỏi việc điều khiển cơ thể con người bằng dây, với sợi dây mảnh mà chắc chắn, giết người không nhìn thấy bóng!
Trong chín Lang Tước, đứng ở vị trí thứ bảy!
“Cái gì đây?!”
Phương Thành Chu kinh hãi, vô thức rút kiếm ra, kiếm của hắn ta nhanh, nhưng bóng đen còn nhanh hơn, chạm vào kiếm của hắn ta, mượn lực đàn hồi, tốc độ lại nhanh hơn ba phần, đột nhiên lao đến trước mặt một người bên cạnh hắn ta!
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết khiến da đầu tê dại vang lên, quay đầu nhìn, bóng đen vụt qua, trên mặt người đó, hai lỗ đen sì, máu chảy ra ròng ròng!
“Lão! Lão Tứ, mắt của cậu đâu?”
Run rẩy quay đầu lại, dưới ánh trăng, bóng đen từ từ quay đầu lại, một đứa trẻ khuôn mặt hiền lành, trong miệng không biết đang nhai cái gì, nghe thấy tiếng của Phương Thành Chu, nhổ ra, đặt lên lòng bàn tay rồi đưa ra, ánh mắt đen tròn, dùng giọng nói ngây thơ hỏi: “Chú, chú đang tìm thứ này sao?”.