Ông Bố Thiếu Soái

Chương 297: Sự Trả Thù Bắt Đầu!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi Hồ Khởi Vinh bàn giao sơ lược công việc xong, mọi người muốn ông ta nghỉ ngơi nhiều hơn nên nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Bên ngoài căn phòng, Hồ Vân Long lạnh lùng nói: "Anh rể! Cái tên Phương Hoa này, tôi không ưa hắn từ lâu rồi! Không ngờ bây giờ hắn còn dám động tới ông nội!"
"Nếu nhà họ Hồ chúng ta còn không ra tay, không chừng sẽ bị coi thành cọp giấy mất!"
Hồ Mị Nhi nhìn thoáng qua Hạng Tư Thành, cô ta đột nhiên nở nụ cười quyến rũ: "Nhà họ Hồ không tiện ra mặt xử lý chuyện này.

Cậu trai tơ, chuyện lần này người ta nhờ cả vào anh đấy!"
Vẻ phong tình trong giây phút ấy khiến cả người Hạng Tư Thành run lên, anh vội vàng né tránh ánh mắt của Hồ Mị Nhi, mở miệng nói: "Yên tâm đi, tôi đã nhận sự ủy thác của cô thì nhất định sẽ cố gắng làm việc.

Đến lúc đó, cô chỉ cần xem kịch vui là được rồi!"
Dưới ánh nắng gay gắt, trong tập đoàn Đại Hoa – trụ sở chính của Phương Hoa ở thành phố Tô Hàng, đang tiếp đón một vị khách đặc biệt.

Văn phòng tổng giám đốc!
Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt vô cùng bỉ ổi đang ngồi vắt chân trên ghế giám đốc, mặt mũi trắng bợt.

Thoạt nhìn, dáng vẻ của ông ta giống như người bị rượu chè gái gú vắt kiệt sức lực.

Ông ta bày ra bộ mặt khinh thường, đánh giá Hạng Tư Thành một lượt rồi lên tiếng: "Bên lễ tân thông báo có người muốn tìm tôi.


Là cậu hả?"
Hạng Tư Thành khẽ nhíu mày: "Ông là người phụ trách tập đoàn Đại Hoa?"
Người đàn ông kiêu ngạo gật đầu: "Tập đoàn Đại Hoa là sản nghiệp của cậu Phương, nhưng bình thường, một quý nhân như cậu Phương rất bận bịu, cho nên mọi chuyện trong tập đoàn Đại Hoa đều do tôi toàn quyền quyết định".

Hạng Tư Thành không nói lời thừa thãi nữa, mở miệng nói thẳng: "Trước mắt, tập đoàn Đại Hoa các ông đang theo chín dự án lớn đúng không?"
Người đàn ông kia khẽ híp mắt quan sát Hạng Tư Thành, khó hiểu hỏi: "Cậu nhóc, cậu nghe ngóng kĩ đấy nhỉ? Lẽ nào cậu muốn hợp tác với Tập đoàn Đại Hoa chúng tôi?"
"Nhưng tôi nói trước nhé, không phải loại chó mèo nào cũng xứng để hợp tác với tập đoàn Đại Hoa của chúng tôi đâu.

Không có dự án vài tỷ thì không có tư cách nói chuyện với ông đây!"
"Ha ha..."
"Ông suy nghĩ nhiều rồi..."
Khóe miệng Hạng Tư Thành hơi nhếch lên, tuy giọng anh rất nhẹ, nhưng vẫn vô cùng khí khái: "Mục đích chuyến đi này của tôi là để tập đoàn Đại Hoa các ông nhả chín dự án này ra.

Vì sao? Vì các ông không đủ tư cách!"
"Mày nói cái gì?"
Phùng Tư Thành vỗ bàn đứng lên, Phương Hoa có tình nhân ở thành phố Tô Hàng, mà Phùng Tư Thành là anh trai của người đó.

Một người làm quan, cả họ được nhờ, lúc này Phương Hoa lại không có ở đây, vậy nên Phùng Tư Thành được Phương Hoa thăng chức lên làm người quản lý của tập đoàn Đại Hoa, trông coi tập đoàn Đại Hoa giúp hắn!
"Nhóc con? Chắc không phải mày vừa mới chạy ra từ bệnh viện tâm thần đấy chứ?"
"Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?"
Phùng Tư Thành mỉa mai.

Cả thành phố Tô Hàng này, có cơ to như Phương Hoa bảo kê, ai dám tranh đoạt với tập đoàn Đại Hoa của ông ta?
Hơn nữa, ông ta chưa từng nghe việc cướp thịt từ miệng hổ như thế này bao giờ.

Trong cái nhìn của ông ta, nếu Hạng Tư Thành không phải là tên điên thì rõ là chán sống.

Nhưng mà, Hạng Tư Thành lại nhẹ giọng nói: "Tất nhiên là tôi biết rõ, đúng rồi, quên tự giới thiệu, tôi tên là Hạng Tư Thành!"
“Hạng Tư Thành?”, Phùng Tư Thành nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau, ông ta chợt mở miệng hỏi: “Mày là chồng chưa cưới của Hồ Mị Nhi?
Hạng Tư Thành nhướng mày cười hỏi: "Ông biết tôi à?"
"Biết mày? Mày là cái thá gì mà đáng để tao biết?"
Với tư cách là con chó trung thành nhất của Phương Hoa, từ trước đến nay, ông ta luôn nghe hắn răm rắp.

Sau khi biết thân phận thật sự của Hạng Tư Thành, Phùng Tư Thành rất tức giận.


Ông ta lập tức vỗ bàn, túm cổ áo của Hạng Tư Thành rồi giận dữ nói: "Mày là đứa chết mẹ nào mà dám tranh giành với tập đoàn Đại Hoa bọn tao?”
"Đừng nói là mày, dù là lão già Hồ Khải Vinh đích thân đến đây thì cũng phải khách khí với tao".

"Đừng tưởng nhà họ Hồ là danh gia vọng tộc chó má gì đó, ở trước mặt tập đoàn Đại Hoa bọn tao, chúng chỉ là cái rắm mà thôi!”
"Huống chi mày chỉ là thằng phế vật ăn bám, mày có tư cách gì kêu gào trước mặt ông đây? Mày quỳ xuống liếm giày cho tao, tao còn chê mày bẩn".

"Tốt xấu gì tao cũng sẽ giữ chút thể diện cho nhà họ Hồ, không so đo với thằng phế vật như mày".

"Bây giờ mày cút đi được rồi đấy!"
Sắc mặt Hạng Tư Thành tối sầm lại, giọng nói cũng trở nên u ám: "Nói xong chưa?"
Phùng Tư Thành kiêu ngạo vênh mặt đáp: "Nói xong rồi đấy, mày làm gì được tao?"
"Cậu chủ của ông không dạy ông phải cân nhắc hậu quả trước khi mở mồm nói chuyện à?"
"Hậu quả?"
"Ha ha..."
Phùng Tư Thành ngửa cổ cười lớn: "Chỉ bằng cái thứ rác rưởi như mày mà cũng dám nói hai chữ hậu quả với tao?"
"Được! Đừng trách tao không cho mày cơ hội, chỉ cần mày ngoan ngoãn đưa con ranh Hồ Mị Nhi lên giường của cậu Phương, tập đoàn Đại Hoa chúng tao ăn thịt thì cũng sẽ thương tình cho mày một ngụm canh để uống”.

"Bố thí cho mày một trong chín dự án đó!"
"Mày cần phải hiểu, bất kỳ dự án nào trong chín dự án này đều có thể mang về lợi nhuận vài tỷ.

Chỉ cần dạng hai chân ra là có thể thu về mấy tỷ, buôn bán như thế chả lời quá còn gì? Ha ha..."
Hạng Tư Thành cũng cười, cười vô cùng rạng rỡ.

Trong nụ cười rạng rỡ đấy lại che giấu sự tàn nhẫn khó phát hiện!
"Tôi đã cho ông cơ hội rồi, nếu ông không biết quý trọng thì không thể trách tôi được!"

"Quý trọng cái con mẹ mày ấy! Mày tưởng mày là ông lớn đấy à?"
Phùng Tư Thành chế giễu: "Tao thật không hiểu nổi, rốt cuộc Hồ Mị Nhi nhìn trúng điểm nào ở mày chứ? Chẳng lẽ là bởi vì mẹ mày với lão già Hồ Khởi Vinh kia tằng tịu với nhau? Ha ha..."
Soạt!
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Hạng Tư Thành lập tức trầm xuống!
Trong cảm nhận của anh, mẹ chính là sự tồn tại cao quý và thánh khiết nhất, là vảy ngược không ai được phép động tới, không cho phép kẻ khác khinh nhục!
Mà những lời này của Phùng Tư Thành đã xúc phạm tới điều tối kỵ của Hạng Tư Thành!
"Tôi cho ông mười giây để quỳ xuống xin lỗi rồi tự vả miệng, nếu không, ông tự mà gánh lấy hậu quả!"
Hạng Tư Thành lạnh lùng lên tiếng.

"Bảo tao quỳ xuống ấy hả? Hạng Tư Thành, mày là cái thá gì! Trong mắt tao, mày chỉ là con kiến hôi mà tao có thể dùng ngón út nghiền chết một cách dễ dàng!"
"Để tao xem mày có thể làm tao gánh hậu quả gì!"
Khuôn mặt ông ta vô cùng cao ngạo, mang theo sự khinh miệt vô tận, như thể việc nói thêm một câu với Hạng Tư Thành chính là ân huệ lớn giành cho anh.

"Mười!"
Hạng Tư Thành phớt lờ sự vênh váo của ông ta, trầm giọng đếm.

"Chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một!", sự trào phúng trên khuôn mặt của Phùng Tư Thành càng lúc càng rõ rệt: "Không cần phiền như thế đâu, để tao đếm giúp mày!"
.