Năm ngày sau đính hôn?
Lẽ nào lại là thật?
Nhưng ai chẳng biết Phương Hoa thích Hồ Mị Nhi, với tính cách của Phương Hoa, chẳng lẽ hắn lại nuốt trôi cục tức này?
Bỗng chốc, bầu không khí trong bữa tiệc yên tĩnh lạ thường.
Một lúc sau, Phương Hoa âm trầm nhìn Hạng Tư Thành, mở miệng nói: “Anh Hạng, làm người thì nên thấy rõ hiện thực, thích thì thích, nhưng đứng trước hiện thực, cái gọi là thích mong manh lắm”.
Ai cũng cảm thấy ngưng trọng, sự uy hiếp trong câu nói này đã rõ ràng lắm rồi, Phương Hoa không nhịn được nữa rồi sao?
Nào ngờ, Hạng Tư Thành như không hề nghe thấy, anh cười khẽ: “Cám ơn cậu Phương đã nhắc nhở, tôi thừa hiểu hiện thực mà!”
“Chỉ có người đàn ông xuất sắc nhất mới xứng với cô gái ưu tú như Mị Nhi thôi”.
“Anh Hạng, thứ tôi nói thẳng, anh có xứng không?”
Nếu lúc trước chỉ là uy hiếp, vậy thì bây giờ đã biến thành sự khiêu khích trắng trợn rồi.
Hồ Mị Nhi sầm mặt xuống: “Cậu chủ Phương, anh đừng quá…”
Hạng Tư Thành ngăn cản cô ta, anh bước lên trước, chỉ cách Phương Hoa một bước, mở miệng nói: “Làm sao mà cậu Phương biết là tôi không xứng?”
“Hừ!”
Phương Hoa khinh thường hừ nhẹ một tiếng, hắn búng tay một cái, một người hầu mang một hộp quà xa xỉ tới.
Phương Hoa nhận lấy, vừa mở ra là một tia sáng chói lóa đã tản ra khắp nơi.
Tất cả mọi người hô lên, những cô gái có mặt ở đây đều nhìn chằm chằm vào khối sáng lớn bằng quả trứng bồ câu kia, ngạc nhiên đến mức không nói lên lời.
Phương Hoa tươi cười đắc ý: “Hoàng Hậu Biển Cả, kim cương xanh cao cấp nhất thế giới, tác phẩm cuối cùng của bậc thầy đá quý số một thế giới - ông Joseph, toàn cầu chỉ có một viên, có tiền cũng không mua nổi!”
“Đây chính là cách thể hiện tình yêu của tôi với cô Mị Nhi!”
“Anh Hạng, anh có không?”
Trong mắt vô số người hiện lên nét ghen tỵ: “Hoàng Hậu Biển Cả! Đẹp quá đi mất! Nghe nói công chúa hoàng gia Anh đã tới tận nhà để hỏi mua mấy lần mà không mua được, vậy mà cậu chủ Phương lại mua được, đỉnh quá đi mất!”
“Ngọc ngà xứng mỹ nhân, chỉ có cậu chủ Phương mới có thể hào phóng như thế thôi!”
“Nếu tôi là cô Hồ thì đã đồng ý cậu Phương từ lâu rồi.
Cô nhìn thằng nhóc kia đi, mặc dù ăn mặc cũng ra gì đấy, nhưng chẳng có khí chất gì cả, không biết cô Hồ nghĩ gì mà lại từ bỏ cậu Phương, lựa chọn một thằng phế vật như thế!”
“Ê, thằng nhóc, cậu Phương đã lấy ra Hoàng Hậu Biển Cả rồi, anh thì có gì hả? Hay cái miệng này của anh quý giá đến thế, chỉ há miệng mở miệng là bằng một viên Hoàng Hậu Biển Cả rồi?”
“Ha ha…”
Mọi người cười ầm lên, tất cả đều nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt bỡn cợt.
Hành động ấy của Phương Hoa khiến Hồ Mị Nhi hơi sửng sốt.
Cô ta khẽ cắn răng, trong lòng cảm thấy nặng nề, nếu biết trước thì cô ta đã chuẩn bị sẵn cho Hạng Tư Thành rồi.
Nhưng Hoàng Hậu Biển Cả là hàng hiếm có tiền cũng không mua được, cho dù chuẩn bị sẵn thì cũng không sánh bằng.
Trong lúc mọi người chờ Hạng Tư Thành bẽ mặt, một bóng người đẩy cửa bước vào.
La Bình cầm một hộp quà bằng nhung tím, đưa tới trước mặt Hạng Tư Thành rồi cung kính nói: “Thiếu soái, tôi đã tới muộn rồi!”
Hạng Tư Thành mỉm cười nhận lấy: “Không muộn, rất đúng lúc!”
Dứt lời, anh mở hộp quà ra.
Ánh sáng màu đỏ chói mắt hơn nữa lập tức át hết ánh sáng màu xanh hoa mỹ kia.
“Mặc dù kim cương xanh rất quý giá, nhưng anh có biết rằng viên kim cương đỏ này còn quý hiếm hơn kim cương xanh gấp trăm lần không?”
“Hoàng Hậu Biển Cả là tác phẩm cuối cùng của ông Joseph, nhưng chắc chắn anh không biết rằng Thần Mặt Trời mới là tác phẩm đỉnh cao nhất của ông ấy!”
Dứt lời, anh lấy viên Thần Mặt Trời ấy ra, quỳ một gối xuống trước mặt Hồ Mị Nhi, dịu dàng nói: “Kim cương quý giá nhất xứng với cô gái xinh đẹp nhất, Mị Nhi, lấy anh có được không?”
Ánh đỏ rực rỡ, ánh xanh mờ nhạt, ai nấy đều sững sờ.