Ông Bố Thiếu Soái

Chương 273: Thất Bại Sau Một Chiêu!






Một giọng nói to rõ vọng tới từ đằng sau.

Quay đầu lại nhìn, Vân Thừa Phong dẫn một đám đàn em tới, đương nhiên là còn có một nhóm người ập ra từ trong quán bar để xem kịch vui.

Chỉ thoáng cái, cửa quán bar đã túm tụm bao người.

      Có người trợ giúp, Vân Thừa Phong lập tức tự tin hơn hẳn.

Hắn ta vươn tay ra chọc vào vai Hạng Tư Thành, hầm hố nói: “Định đi thế hả? Có phải mày ngây thơ quá rồi không?”  
      Ánh mắt của Hạng Tư Thành lạnh toát, xem ra bài học vừa rồi vẫn chưa đủ để làm hắn ta nhớ đời rồi…  
      “Mày muốn thế nào?”  
      Nếu nghe kỹ ra thì sẽ phát hiện rằng trong giọng nói của Hạng Tư Thành đã mang theo sát ý.

      Mặc dù anh không thích gây chuyện, nhưng cũng không ngần ngại hoạt động gân cốt.

      Vân Thừa Phong hất đầu lên, chỉ vào Trát Kỳ ở đằng sau, nói: “Nếu hôm nay mày không cho tao một lời giải thích mà cứ thế bỏ đi, sau này Vân Thừa Phong tao phải sống ở cái đất này thế nào?”  
      “Trát Kỳ, nghe nói anh từng đấu tất cả hơn tám mươi trận quyền anh, chưa một lần thất bại, kỷ lục cao nhất là đánh cho đối thủ nằm viện một trăm ba mươi lăm ngày, đúng không?”  
      Trông thì có vẻ như Vân Thừa Phong đang nói chuyện với Trát Kỳ, nhưng ánh mắt của hắn ta lại nhìn chòng chọc vào Hạng Tư Thành, rõ ràng là nói cho anh nghe.


      Trát Kỳ cũng rất phối hợp, kiêu ngạo giơ nắm đấm lên: “Nói đúng ra, kẻ nào gặp phải tôi mà nằm viện ít hơn bảy ngày thì đã là sự nhân từ của tôi dành cho kẻ đó rồi!”  
      “Cậu trai tơ, xem ra anh gặp được đối thủ rồi!”  
      Hồ Mị Nhi khoanh tay trước ngực, nở nụ cười gian: “Người ta là Vua Quyền Anh đấy, không đánh lại được cũng là chuyện bình thường, hay là chúng ta về nhà đi!”  
      Nghe thấy lời trêu chọc của Hồ Mị Nhi, khuôn mặt Hạng Tư Thành đen kịt lại, sao đàn ông có thể nói là mình không được cơ chứ?  
      Nhất là trước mặt phụ nữ, không được cũng phải được!  
      Còn Vân Thừa Phong thì cười ngáo ngơ, khinh thường nhìn Hạng Tư Thành một cái rồi nói với Hồ Mị Nhi: “Người đẹp, tên phế vật như thế này sao có thể xứng với cô được?”  
      “Chỉ cần Trát Kỳ nhẹ nhàng vung tay lên, thằng oắt này nằm viện mấy chục ngày là cái chắc!”  
      Hạng Tư Thành khẽ nhếch môi, sau đó khinh thường nhìn Trát Kỳ: “Chỉ dựa vào hắn? Hừ! Xử hắn, chỉ một chiêu là đủ rồi!”  
      Đừng nói là Vân Thừa Phong, mà ngay cả những người đang vây xem cũng cảm thấy câu nói của Hạng Tư Thành thật nực cười, những lời trào phúng vang lên không dứt.

      “Thằng nhóc này bị đần hả? Cậu ta có biết Vua Quyền Anh Trát Kỳ là ai không?”  
      “Hê hê… Tôi cược một hào, thằng nhóc giỏi chém gió này mà cầm cự được mười chiêu trước Vua Quyền Anh thì coi như tôi thua!”  
      Vân Thừa Phong nhìn Hạng Tư Thành như nhìn một kẻ bị thiểu năng: “Lúc này tao đang cảm thấy nghi ngờ trí thông minh của mày lắm đấy, nếu mày có thể đánh bại Trát Kỳ bằng một chiêu, tao sẽ dập đầu ba cái với mày ngay tại chỗ!”  
      Hạng Tư Thành nhếch môi cười: “Vậy bây giờ hãy chuẩn bị dần đi!”  
      Vừa nói, anh vừa quay đầu lại, ngoắc ngón tay khiêu khích Trát Kỳ: “Thằng đen đúa, cho mày cơ hội ra tay một lần!”  
      Là Vua Quyền Anh chưa một lần thất bại, đã khi nào Trát Kỳ bị khinh thường như thế.

Hắn lập tức nổi giận, âm trầm nói: “Thằng nông cạn, cái giá phải trả cho sự khinh thường Vua Quyền Anh là tao sẽ lần lượt bẻ gãy từng chiếc xương trên người mày!”  
      Những người xung quanh đã vây kín nơi này rồi, trên mặt ai cũng ngập tràn sự hưng phấn kích động.

Đối với những người thường xuyên tới quán bar như bọn họ, tiếng tăm của Trát Kỳ chẳng khác nào sấm đánh bên tai, thậm chí lúc này bọn họ đã tưởng tượng đến chuyện sẽ dùng cách thức nào để xả hết hormone trong người mình ra, khi mà Trát Kỳ tra tấn Hạng Tư Thành.

      “Vua Quyền Anh! Đánh chết hắn! Để hắn biết sự lợi hại của anh!”  
      “Tôi cược tất cả tài sản, trong vòng ba chiêu, Vua Quyền Anh sẽ đánh cho hắn không đứng dậy nổi”.

      Hưởng thụ sự tâng bốc của mọi người, Trát Kỳ nhếch môi cười: “Bây giờ mày đã biết kết cục mà mày sắp phải đối mặt chưa?”  
      Hạng Tư Thành nở nụ cười bất đắc dĩ, anh không nhịn được ngoáy lỗ tai: “Mày là chó hay sao mà sủa lắm thế?”  
      Bị sỉ nhục như thế, Trát Kỳ nổi điên lên, hắn hét lên một tiếng, dồn lực vào chân, tung ra một cú Hồi Toàn Cước, mang theo tiếng xé gió đá về phía đầu Hạng Tư Thành.

      Vân Thừa Phong âm trầm mặt mày.


Hắn ta là người đứng gần nhất, thậm chí còn nghe thấy tiếng xé gió từ cú đá của Trát Kỳ, khóe miệng hắn ta chậm rãi nhếch lên.

Cú đá này mang theo sự giận dữ của Vua Quyền Anh Trát Kỳ, hắn ta có thể tưởng tượng ra rằng giây phút tiếp theo, đầu của Hạng Tư Thành sẽ bị đá nát như một quả dưa hấu.

      Rầm!  
      Âm thanh hai cơ thể đụng độ vào nhau, tiếng xôn xao xung quanh lập tức im bặt đi.

Nụ cười trên mặt Vân Thừa Phong đọng lại trên mặt, còn Hồ Mị Nhi thì nhẹ nhàng cong môi lên.

      Cậu trai tơ, để tôi xem anh còn bao nhiêu bí mật khiến tôi phải ngạc nhiên.

      Trên mặt Hạng Tư Thành hiện lên sự khinh thường nhè nhẹ.

Một tay anh túm lấy chân phải mà Trát Kỳ vừa đá ra, khóe môi nhếch lên: “Thằng nước ngoài, nên rửa chân rồi đấy!”  
      Dứt lời, trong mắt anh lóe lên sự tàn nhẫn, dùng lực một cách đột ngột.

      Rắc!  
      Một tiếng hét thảm thiết vọng ra khắp nơi.

      Bàn tay anh đột nhiên vặn một cái, chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc giòn tan, Trát Kỳ hét lên rồi ngã lăn ra đất, ôm cổ chân tru tréo.

      Hạng Tư Thành chậm rãi đi tới trước mặt hắn, nhìn xuống và nói với vẻ hờ hững: “Đừng hét nữa! Bây giờ tới bệnh viện nối xương, chân của mày vẫn giữ được!”  
      “Anh yêu, anh ngầu quá!”  

      Hồ Mị Nhi thong thả đi tới trước mặt anh, bỗng nhiên hôn nhẹ một cái vào má phải của anh.

      Nụ hôn mà vô số người khao khát ấy khiến Hạng Tư Thành giật nảy mình, còn những người đang vây xem xung quanh đều nhìn anh với vẻ ghen tỵ và khiếp sợ.

      “Vua Quyền Anh bị đánh bại chỉ với một chiêu?”  
      “Vãi nồi, có phải tôi hoa mắt rồi không?”  
      Kết cục khác hẳn với dự đoán, khiến mọi người không kịp phản ứng gì, đến khi nhìn về phía Hạng Tư Thành, ánh mắt của ai nấy đều rất ngạc nhiên, ngoài ra còn kèm theo nỗi sợ hãi nhè nhẹ.

      “Phế vật! Đúng là một thằng phế vật!”  
      Trong lòng Vân Thừa Phong đang điên cuồng gào thét, hắn ta đặt hi vọng vào Vua Quyền Anh, vậy mà lại bị hạ nốc ao trước một chiêu của Hạng Tư Thành?  
      Đệch, trong phim cũng không nhanh như thế!  
      Hạng Tư Thành liếc nhìn Vân Thừa Phong, khiến hắn ta sợ đến mức lùi về phía sau: “Mày… Mày định làm gì?”  
      Hạng Tư Thành khẽ nhếch môi: “Vua Quyền Anh mà mày lấy làm tự hào nhất đã thua rồi, tao làm gì thì mày có ngăn được không?”  
      Vân Thừa Phong tái mặt, nhưng trước mặt bao người như thế, hắn ta vẫn cố mạnh miệng: “Tao… Tao nói cho mày biết, mày đừng có làm bừa, tao có hàng trăm thằng đàn em, mày… Nếu mày làm gì tao, tao nhất định sẽ không để mày yên thân!”  
      Nhưng rõ ràng là câu nói này của hắn ta không còn sự tự tin như vừa rồi nữa.

      Hạng Tư Thành cười nhạo một tiếng, nét miệt thị trong mắt anh là cách vả mặt trần trụi hơn cả việc buông lời chế giễu: “Có phải mày nên thực hiện lời hứa rồi không?”