Ông Bố Thiếu Soái

Chương 236: Bọ Ngựa Bắt Ve Chim Sẻ Chực Sẵn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hạng Vấn Hà bỗng trố mắt ra, nhìn lệnh bài trong tay của Hạng Tư Thành, lại nhìn lệnh bài trong tay mình, người run run, vẻ mặt liền hoảng loạn không thể tin nổi: “Sao… sao lại có hai tấm lệnh bài? Không! Không đúng! Theo tao biết, lệnh bài Bá Vương này chỉ có một tấm thôi!”  
      “Tao biết rồi! Lệnh bài của mày là giả!”  
      Bỗng nhiên Hạng Vấn Hà cười lớn: “Hạng Tư Thành! Mày nghĩ rằng làm một tấm lệnh bài giả thì có thể qua được mắt người khác sao?”  
      “Tao nói cho mày biết, lệnh bài Bá Vương vẫn luôn do tao cất giữ, chỉ có lệnh bài trong tay tao mới là thật!”  
      “Bá Vương Vệ, các cậu còn đợi cái gì, tôi mới là chủ nhân thực sự của các cậu! Mau giết hắn cho tôi!”  
      “Ố?”  
      Hạng Tư Thành xoay chơi lệnh bài trong tay, khóe miệng cong lên: “Thế làm sao ông biết lệnh bài trong tay tôi là giả?”  
      Anh nói xong, trầm giọng, lạnh lùng: “Bá Vương Vệ!”  
      “Có!”  
      Năm mười người đồng thanh hô lên, như ngàn quân cùng trả lời, trong tòa nhà tồi tàn cô tịch, vang vọng tiếng ca đến từ địa ngục!  
      “Sao… sao lại thế này?”  
      Hạng Vấn Hà ngẩn người, mấy giây sau, khuôn mặt ông ta đầy mồ hôi, nhìn Hạng Tư Thành đi từng bước về phía mình, Hạng Vấn Hà cũng không còn ngông cuồng như trước, lùi lại từng bước, đột nhiên vấp một cái, phập phập ngã xuống đất, Hạng Tư Thành cúi người xuống, cười híp mắt nhìn ông ta: “Vừa nãy ông nói gì, muốn tiễn hai anh em chúng tôi xuống địa ngục?”  
      Ực ực!  

      Hạng Vấn Hà nuốt ước miếng, ánh mắt sợ hãi: “Mày… mày không được qua đây!”  
      “Sao… sao có thể như vậy? Lệnh bài Bá Vương là do đích thân tao cất giữ, ngoại trừ tao ra, ngay cả mẹ ruột tao cũng không biết giấu ở đâu, mày… mày lấy trộm từ lúc nào?”  
      “Ồ? Thế ông có từng nghĩ, ngay từ đầu Lệnh Bá Vương của ông không phải là thật không?”  
      “Sao thế được!”  
      Hạng Vấn Hà phủ định: “Lệnh bài là do tao ăn trộm từ chỗ của ông cụ…”  
      Khi nói đến đây, ông ta liền ngập ngừng dừng lại!  
      Tuy Hạng Vấn Hà ngạo mạn, nhưng không phải kẻ ngốc, lệnh bài là do ông ta ăn trộm về từ chỗ ông cụ thì không phải giả, nhưng bây giờ nghĩ lại, ăn trộm lệnh bài này, hình như cũng quá dễ dàng!  
      Bá Vương Vệ là cận vệ của gia chủ nhà họ Hạng, địa vị không tầm thường, lệnh bài càng là vật báu của nhà họ Hạng, nhưng ban đầu, hình như mình chỉ tìm sơ qua trong phòng ông cụ, không tốn nhiều thời gian thì đã tìm được rồi, hình như… cứ như là được tùy tiện đặt ở đó, đợi mình đến trộm.

      Đợi đã!  
      Ánh mắt Hạng Vấn Hà ngẩn ra, nếu thực sự có người thao túng tất cả, thì chỉ có một người!  
      Đó chính là ông cụ nhà họ Hạng tàn tật nằm liệt giường mười mấy năm!  
      Nhưng nếu thực sự là ông cụ cố ý làm vậy, thì cũng không thể để đám người Thẩm Tuyết Liên thuận lợi kiểm soát cả nhà họ Hạng!  
      Trừ phi, tất cả, cũng là một bước trong kế hoạch của ông cụ!  
      Nhưng kế hoạch này là có ý đồ gì đây?  
      Nhà họ Thẩm coi Thẩm Tuyết Liên là quân cờ, mưu đồ chiếm cả nhà họ Hạng, lẽ nào, ông cụ nhà họ Hạng muốn làm ngược lại, cũng coi Thẩm Tuyết Liên là quân cờ, muốn thôn tính cả nhà họ Thẩm?  
      Không thể không nói, đầu óc của Hạng Vấn Hà liền linh hoạt tỉnh táo bất thường, ông ta càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng sợ, nếu thực sự đúng như mình nghĩ, thứ tốt đẹp hoàn mỹ trước đây hóa là một trò cười!  
      Vốn nghĩ rằng nhà họ Hạng là ve sầu, không biết chuyện gì, nhà họ Hạng thực sự sớm đã hóa thân thành chim sẻ, đã thấy hết tất cả mọi việc của con bọ ngựa như mình rồi!  
      “Mày… mày đã từng gặp… gặp ông già rồi?”  
      Hạng Vấn Hà lắp bắp hỏi.

      “Ố?”  
      Hạng Tư Thành nhướn nhẹ lông mày: “Bây giờ lại trở nên thông minh rồi đấy!”  
      Một câu nói như kết án vậy, vẻ mặt của Hạng Vấn Hà liền xám xịt như tro tàn!   

      “Tư… Tư Thành, có … có thể tha cho tôi không!”  
      Lúc này, Hạng Vấn Hà nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt hy vọng, tràn đầy mong muốn được sống: “Tôi bảo đảm, lập tức rời khỏi thành phố Hạng Vương, không xuất hiện trước mặt cậu nữa, tất cả những chuyện xảy ra ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ với họ nửa lời!”  
      “Cầu xin cậu! Tha cho tôi đi!”  
      Nhìn Hạng Vấn Hà khóc lóc cầu xin, khóe miệng Hạng Tư Thành hơi nhếch lên: “Mẹ ruột của ông, anh trai của ông, ông đều không quan tâm nữa?”  
      Hạng Vấn Hà lắc đầu lia lịa: “Họ đối đầu với cậu, chết là đáng đời! Tôi chỉ làm việc theo lệnh, chuyện này không liên quan gì đến tôi hết!”  
      “Ha ha…”  
      Hạng Tư Thành cười khẩy, thiên đạo luân hồi, ông trời từng tha cho ai chứ!  
      Kẻ không niệm tình thân, thì người thân cũng không quan tâm đến!  
      Thẩm Tuyết Liên, xem con trai của bà đi, đây chính là báo ứng của bà!  
      “Đứng dậy đi!”  
      Khuôn mặt Hạng Vấn Hà liền lộ vẻ vui mừng: “Cậu… cậu đồng ý tha cho tôi?”  
      Hạng Tư Thành lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Chỉ là, muốn cho ông đi có thể diện mà thôi”.

      Hạng Vấn Hà sửng sốt, lập tức, vẻ hèn nhát trước đó biến mất, lộ ra vẻ hung dữ: “Mày cứ muốn lấy mạng của tao phải không?”  
      Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn ông ta: “Nếu đổi tôi và ông đổi vị trí cho nhau, e rằng lúc này hai anh em tôi sớm đã xuống Hoàng Tuyền rồi đấy!”  
      “Ha ha… ha ha…”  
      Hạng Vấn Hà ngửa cổ cười lớn: “Hạng Tư Thành! Kế hoạch mười mấy năm của nhà họ Thẩm, tương lai tốt đẹp của mấy mẹ con bọn tao hoàn toàn bị hủy trong tay một mình mày!”  
      “Nếu nhà họ Hạng sớm phát hiện ra mày là thiên tài bẩm sinh, nhà họ Thẩm làm sao dễ dàng xuống tay với nhà họ Hạng như vậy!”  

      “Hôm nay tao khó tránh được cái chết, cũng được, chung quy, tao lớn lên nhờ ăn cơm nhà họ Hạng, trước khi chết, tao nói cho mày một bí mật!”  
      “Nào, mày lại gần đây!”  
      Hạng Tư Thành hừ một tiếng, đi thẳng về phía ông ta, anh không lo lắng Hạng Vấn Hà sẽ giở âm mưu quỷ kế gì, cho dù ông ta rút súng ra ngay lúc này, với khoảng cách này, người chết cũng chắc chắn là ông ta!  
      Bốn bước, ba bước, hai bước…  
      Hạng Vấn Hà thấy anh sắp đi đến bên cạnh mình, đột nhiên đáy mắt ông ta hiện lên tia sắc lạnh điên cuồng, một ngòi nổ màu đỏ lập tức xuất hiện trong tay, dưới lớp áo đầy kíp mìn, bắt đầu điên cuồng nhấp nháy tia sáng đỏ!  
      Tiếp sau đó, ông ta bước lên một bước, đưa tay định ôm chặt Hạng Tư Thành, hét lớn: “Mày muốn lấy mạng của tao! Vậy thì chết cùng tao đi! Ha ha…”  
      Bóng người trong con ngươi càng lúc càng lớn, khuôn mặt Hạng Tư Thành sầm lại, đang định thò chân ra, lúc này, một bóng người bỗng xông vào giữa hai người, ôm lấy Hạng Vấn Hà chạy thục mạng!  
      “Tư Thành! Tránh ra!”  
      “Hạng Thiếu Quân! Mày cút sang một bên cho tao!”  
      Hạng Vấn Hà điên cuồng gào lên!