Chẳng lẽ Hạng Tư Thành tìm được Thái Tuế thật rồi sao?
Đôi mắt của Thẩm Tuyết Liên co rụt lại, người luôn bình tĩnh như bà ta cũng không kìm được tiến lên hai bước, thốt lên: "Cậu tìm được Thái Tuế rồi ấy hả? Sao có thể như thế được?!"
Hạng Vấn Hải thì nhìn anh với vẻ mặt không tin: "Nhà họ Hạng đã đổ bao công sức để tìm kiếm nhiều năm mà cũng không tìm được, cậu chỉ có năm ngày, làm sao có thể tìm ra được?!"
"Giả, nhất định thứ này là giả!"
Trong mắt Hạng Tư Thành hiện lên sự khinh thường: "Các người không tìm được thì người khác cũng không tìm được à?"
"Thực ra nguyên nhân không tìm được rất đơn giản, đó là bởi vì..."
"Các người là phế vật, chỉ đơn giản như thế mà thôi!"
Người nhà họ Hạng đều phẫn nộ nhìn anh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Hạng Tư Thành, Thẩm Tuyết Liên bắt đầu hoảng hốt.
Lúc trước đưa ra điều kiện này là bởi vì bà ta chắc mẩm Hạng Tư Thành sẽ không tìm được Thái Tuế, có thể dựa vào lý do ấy để đuổi anh ra khỏi nhà họ Hạng.
Nhưng nếu Hạng Tư Thành mang Thái Tuế tới trước mặt bà ta, vậy thì kế hoạch đuổi Hạng Tư Thành đi sẽ thất bại, hơn nữa rất có thể sẽ gây ra một loạt những phản ứng dây chuyền mà bà ta không thể kiểm soát được.
Ví dụ như ông cụ Hạng có thể sẽ tỉnh lại!
Nếu ông cụ Hạng tỉnh lại, vậy thì tất cả những thứ bà ta vất vả gây dựng bao lâu nay đều sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Mặc dù đã mười mấy năm không quản lý nhà họ Hạng, nhưng dù sao ông ta vẫn là gia chủ trên danh nghĩa.
Nghĩ vậy, Thẩm Tuyết Liên hơi bối rối, bà ta vội vàng nói: "Thật sao? Thế thì tốt quá rồi!"
"Đợi ông nội cậu tỉnh lại, nhìn thấy đứa cháu trai đã hơn mười năm không gặp, nhất định ông ấy sẽ mừng lắm!"
"Tư Thành, cậu lại lập công lớn cho gia tộc rồi! Bây giờ hãy giao Thái Tuế cho tôi đi, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ giỏi nhất tới chữa bệnh cho ông ấy.
Đợi đến khi ông nội cậu tỉnh lại, tôi sẽ kể công cho cậu!"
Nhìn dáng vẻ giả tạo của bà ta, Hạng Tư Thành mỉm cười, đậy hộp gỗ lại và nói: "Chuyện này không cần bà phải lo!"
"Tôi đã mời y thánh Đào Xá tới đây điều chế thuốc, để đảm bảo là ông nội có thể sớm ngày tỉnh lại!"
Hơi thở của Thẩm Tuyết Liên hơi ngưng lại, tất nhiên là bà ta biết tên tuổi của Đào Xá, nếu ông ta đích thân cứu chữa thì chưa biết chừng ông cụ Hạng sẽ tỉnh lại thật.
Nhưng bà ta có thể làm gì được đây?
Hiện giờ ở đây không chỉ có con cái của bà ta, mà còn có bao thành viên của nhà họ Hạng, niềm hi vọng lớn nhất của bọn họ là làm ông cụ Hạng tỉnh lại.
Hạng Tư Thành nhìn bà ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó khẽ cười một tiếng: "Hãy hưởng thụ những ngày tháng tốt đẹp còn lại đi, chúng ta đi!"
Anh xoay người định rời khỏi đây, nhưng như thể nhớ tới điều gì đó, anh lại quay lại, đi về phía Hạng Bân.
Sắc mặt của Hạng Bân lập tức tái mét, hắn ta lùi về phía sau liên tục, đến tận khi đụng vào tường và không thể lùi lại được nữa mới hoảng hốt nhìn anh: "Hạng...!Hạng Tư Thành, mày muốn làm gì?"
Bốp!
Một cái tát vang giòn vọng ra.
Một bên má của Hạng Bân sưng tều lên.
Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn hắn ta: "Cái tát này là bởi vì mày dám bất kính với anh cả của tao!"
Bốp!
Lại một cái tát vang lên ngay sau đó, hai bên má hắn ta lập tức cân xứng với nhau.
"Cái tát này là bởi vì mày dám đe dọa con gái tao!"
Sau đó, anh chộp lấy cánh tay lành lặn của Hạng Bân rồi vặn một cái.
Xương cốt bị bẻ rắc rắc, tiếng hét thảm thiết vọng ra khắp nơi, ánh mắt của Hạng Tư Thành lạnh lẽo tột cùng: "Cái tay này là bởi vì mày dám vô lễ với vợ tao!"
"Hạng Bân, sự kiên nhẫn của tao là có giới hạn, nếu có lần tiếp theo, trong mộ tổ của nhà họ Hạng sẽ xuất hiện mộ bia của mày đấy!"
Làm xong những chuyện ấy, Hạng Tư Thành dẫn Hạng Thiếu Quân và mẹ con Vân Tịnh Nhã rời khỏi đấy.
Người nhà họ Hạng câm như hến, không ai dám ngăn cản.
Đến tận khi bóng dáng của bọn họ biến mất được một lúc, Thẩm Tuyết Liên mới sa sầm mặt mày giải tán người nhà họ Hạng, sát ý lóe lên trong mắt bà ta: "Hạng Tư Thành, chính mày đã ép tao đấy!"
"Vấn Hải, cho con hai ngày, mẹ không muốn nhìn thấy Hạng Tư Thành ở trong thành phố Hạng Vương nữa!"