Bởi vì những gì mà Trương Trạch Thành vừa nói không sai, thế gia Trọng Cảnh không thể lập một người có thể sẽ chết bất cứ lúc nào làm gia chủ được.
Chỉ có điều trong gia tộc có một quy định do tổ tông để lại, trưởng tôn chi chính vẫn còn sống thì không được lập con thứ làm gia chủ.
Tuy rằng không ai nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều đang đợi Trương Quân chết.
Chỉ cần anh ta chết, Trương Trạch Thành sẽ lập tức thế chỗ anh ta, trở thành người thừa kế tương lai của thế gia Trọng Cảnh.
Nghĩ vậy, trên môi Trương Quân không khỏi hiện lên nụ cười bi ai.
Ai cũng nói danh gia vọng tộc có quyền thế ngợp trời, hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng đâu ai biết chính những gia tộc quyền quý này mới là vô tình.
Ở đây, thân tình là thứ rẻ mạt nhất!
Nhìn nét mặt của Trương Quân, Hạng Tư Thành như nghĩ tới điều gì, anh bỗng mỉm cười nhìn tên Trương Trạch Thành huênh hoang trước mặt: "Thì ra là gia chủ tương lai của thế gia Trọng Cảnh, thất lễ rồi!"
Lỗ mũi của Trương Trạch Thành như muốn hếch lên trời: "Biết thân phận của tao rồi mà không mau bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của mày ra?"
"Nể tình mày biết điều như thế, lát nữa chỉ cần bắt cô em này tắm rửa sạch sẽ rồi đưa lên giường của tao, tao vui thì có thể còn thưởng cho mày..."
"Đau đau đau..."
Hắn ta còn chưa nói hét câu, nụ cười trên mặt Hạng Tư Thành đã tắt ngấm.
Anh dồn lực vào tay, Trương Trạch Thành đau đến mức kêu la inh ỏi.
"Xin lỗi bạn tao ngay!"
"Cái gì? Mày dám bắt tao xin lỗi?!"
Trương Trạch Thành trợn to mắt, nhìn Hạng Tư Thành với vẻ không thể tin được: "Mày dám bảo người cao quý như tao xin lỗi một con đàn bà thấp hèn?"
Đôi mắt Hạng Tư Thành tản ra hơi lạnh: "Tao không thích nói lần thứ hai!"
"Tao không xin lỗi đấy, mày làm gì được tao?"
Trương Trạch Thành kiêu căng ra mặt: "Thằng ranh, nhìn cho kỹ xem đây là nơi nào!"
"Đây là núi Thái Dương, là thế gia Trọng Cảnh!"
"Ở đây, tao chính là vua chúa!"
"Xem ra mày đã lựa chọn rồi!"
Tuy rằng giọng nói của Hạng Tư Thành rất nhẹ, nhưng không che giấu được sát ý: "Nếu thế thì tao đành giải quyết vấn đề theo cách của tao vậy!"
Dứt lời, một tiếng rắc rắc vang lên.
Tất cả mọi người ngừng thở, ai nấy đều sững sờ cả người.
Trương Trạch Thành nhìn cổ tay vặn vẹo của mình, mới đầu hắn ta chưa kịp phản ứng gì, mấy giây sau mới hét ầm lên, tiếng hét ấy vọng ra khắp ngọn núi.
"A! Tay tôi! Tay tôi!"
Lúc này, những người khác mới tỉnh hồn lại, ba chân bốn cẳng chạy tới.
"Anh Thành, anh không sao chứ?"
"Mau, tới bệnh viện mau! Mẹ kiếp, không thấy anh Thành bị gãy tay rồi à?"
"Chúng ta là thế gia Trọng Cảnh, tới bệnh viện cái quằn!"
Trương Trạch Thành ôm cổ tay, đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt căm hận.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Hạng Tư Thành, gào lên: "Mày dám bẻ gãy tay tao, tao sẽ khiến mày muốn sống không được, muốn chết không xong!"
"Đứng ở cổng mà cãi nhau ầm ĩ, còn ra thể thống gì nữa?!"
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu xám bước tới.
Nhìn thấy người ấy, Trương Trạch Thành như nhìn thấy chỗ dựa, hắn ta rú lên rồi chạy xộc tới: "Chú ba! Chú phải lấy lại công bằng cho cháu!"
"Thằng khốn đó bẻ gãy tay cháu rồi!"
Ánh mắt của Trương Học Tâm ngưng tụ lại, nhìn bàn tay bị gãy của Trương Trạch Thành, gằn giọng nói: "Mấy đứa còn đứng nhìn cái gì nữa? Đưa Tiểu Thành về gia tộc để nối xương đi!"
Những người khác vội vàng khiêng Trương Trạch Thành đi.
Trương Quân nhấc chân lên, đang định lên tiếng thì Trương Học Tâm đã giơ tay chặn lại.
Ông ta nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt thâm sâu, trầm giọng nói: "Chàng trai trẻ, cậu tới đây làm gì?"
"Xin thuốc!"
Hạng Tư Thành thản nhiên đáp lời, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.
"Vậy cậu có biết người