Ông Bố Thiếu Soái

Chương 2: Để Mặc Ông Hống Hách






Trong những ánh mắt vừa ngạc nhiên lại vừa nghi hoặc của mọi người, Hạng Tư Thành sải bước đi về phía Yên Nhi.

Khi bọn họ chỉ còn cách nhau khoảng chừng năm mét, Hạng Tư Thành dừng lại.

Thời khắc thật sự nhìn thấy cô bé trước mặt, trái tim anh bỗng run lên!
Linh cảm đến từ huyết mạch khiến anh lập tức có thể khẳng định rằng cô bé này chính là con gái của mình!
Hứ?
Xoẹt!
Cơn thịnh nộ ngập trời tản ra khắp hội trường, như hơi lạnh đến từ chín tầng địa ngục!
Kẻ nào dám động vào con gái của thiếu soái này?!

Đôi mắt của Hạng Tư Thành vô cùng lạnh lùng, anh thản nhiên nói: "Tìm con gái!"
Câu nói ấy khiến tất cả mọi người phải giật mình.

Hoàng Đào nhìn Vân Yên Nhi, sau đó lại nhìn Hạng Tư Thành, đúng là trông bọn họ khá giống nhau.
"Đưa đứa bé cho tôi!"
Giọng nói của Hạng Tư Thành vừa cương quyết lại vừa lạnh lùng.
Hoàng Đào cười khẩy rồi lạnh lùng nhìn anh: "Tao cóc cần biết mày là ai, Yên Nhi sắp trở thành con gái của tao rồi, mày cút đi!"
Đôi mắt của Hạng Tư Thành hơi híp lại.

Anh đường đường là thiếu soái, con gái của anh có địa vị cao quý ngang với công chúa, sao có thể để tên mập tởm lợm trước mặt làm bẩn thân phận được?
Hạng Tư Thành kìm nén cơn tức.

Đây là lần đầu tiên bố con họ gặp nhau, anh không muốn để lại ấn tượng hiếu chiến trong lòng Yên Nhi.
"Ha ha...!Thằng nhãi ranh, nể mặt mày mà mày không biết điều thì chịu rồi!"
"Không nhìn lại xem mình là cái thứ gì mà đòi tranh giành con gái với Hoàng Đào này!"
Hoàng Đào ngạo mạn chỉ thẳng vào trán Hạng Tư Thành rồi cười thật to: "Mày đi hỏi thử xem trong cái thành phố Thiên Hải này, có ai dám chống lại tao?"
"Giết mày dễ như nghiền chết một con kiến hôi vậy."
Sau đó, ông ta đột nhiên vươn bàn tay béo ú ra xoa bóp khuôn mặt mềm mại của Yên Nhi: "Nhìn đi, con bé xinh xắn thế này, nếu không coi trọng cái gen xinh đẹp này của nó thì mày nghĩ một con nhóc quê mùa như nó có tư cách để bước vào nhà họ Hoàng hay sao?"

"Thế nhưng...!Đẹp thế này thì bán vào đâu cũng được cái giá của hoa khôi đấy nhỉ! Ha ha..."
"Chán sống!"
Năm năm chưa từng gặp mặt, Hạng Tư Thành mang lòng áy náy vô tận với con gái, rồng có vảy ngược, chạm vào ắt sẽ phải chết!
Hiển nhiên, Vân Yên Nhi chính là vảy ngược của Hạng Tư Thành, không ai có thể đụng vào được!
Có thêm đám đàn em, Hoàng Đào yên tâm hơn nhiều, ông ta lại bắt đầu vênh váo: "Thằng oắt con! Hôm nay tao vui, nể tình mày là bố ruột của Yên Nhi, chỉ cần mày bò ra khỏi đây thì tao sẽ rộng lượng tha cho cái mạng chó của mày!"
Đôi mắt của Hạng Tư Thành lạnh lùng tột độ: "Miệng ông thật thối!"
"Tuân lệnh!"
Lúc này, mọi người mới chú ý thấy đằng sau Hạng Tư Thành có một người đàn ông vạm vỡ cao hơn hai mét, đứng sừng sững ở đó như một ngọn núi nhỏ, không nói một câu nào cả.
Hoàng Đào kiêu căng giơ tay lên chỉ, bảy tên bặm trợn ấy rút dao rút côn ra rồi vây tới.

Cánh phụ nữ nhát gan ngồi bên dưới còn nhắm mắt lại.

Tuy rằng trông người này rất cường tráng, nhưng bị bảy, tám tên đô con cầm vũ khí vây công thì có thể tưởng tượng ra được kết cục của anh ta rồi đấy.

Rầm rầm rầm!
Hoàng Đào chỉ xuống dưới chân: "Dám gây chuyện trong khách sạn Ôn Tuyền mà không hỏi chủ nhân của nơi này là ai!"
Dứt lời, rất nhiều người bên dưới sực nhớ ra rằng khách sạn Ôn Tuyền này là địa bàn của Hoàng Thiên Hổ.
Mà Hoàng Đào thì lại là anh em họ với Hoàng Thiên Hổ.
Không ít người nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt thương hại, chàng trai này sắp gặp xui xẻo rồi.
"Đánh được bảy, tám thằng, nhưng có đánh được bảy mươi, tám mươi thằng không?"
"Tao cho mày một cơ hội nữa, nhân lúc anh tao chưa tới, mau quỳ xuống dập đầu tạ tội với tao, chưa biết chừng tao thấy vui thì sẽ nói đỡ vài câu trước mặt anh Hổ, tha cho cái mạng chó của mày!"
Nghe thấy cái tên quen thuộc ấy, Hạng Tư Thành cười lạnh: "Cho dù ông ta đang ở đây, tôi bảo ông ta quỳ thì thách ông ta dám đứng!"
"Anh Hổ tới!".