Ông Bố Thiếu Soái

Chương 127: Tấm Thiệp Màu Đen






Hạng Tư Thành bị thương rất nặng, vốn phải dưỡng bệnh hàng tuần liền, nhưng nhờ có một cơ thể khỏe mạnh, chưa tới hai ngày là anh đã ra viện rồi.
Vân Tịnh Nhã và Vân Yên Nhi làm thủ tục xuất viện cho anh.

Vừa ra khỏi bệnh viện và chuẩn bị đi khỏi đó, nụ cười trên mặt Hạng Tư Thành bỗng ngưng tụ lại, tận sâu trong đáy mắt hiện lên sự sâu sắc, chậm rãi nhìn bốn phía xung quanh.
"Nhã Nhã, em bế Yên Nhi đứng ra sau lưng anh đi".
Bất chợt, mấy chiếc Audi A6 với biển số đặc biệt lái vào bệnh viện, dừng lại ở trước cổng.

Sau đó, một đám người mặc quần áo đen ùa ra, nghiêm túc đứng chờ bên ngoài.

Cửa xe mở ra, một người trẻ tuổi với sắc mặt hơi tái nhợt bước ra, nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt tàn nhẫn điên cuồng: "Đội trưởng Hạng, lâu lắm rồi không gặp".
Ánh mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại: "Là mày?"

"Năm năm rồi, đại đội trưởng Hạng, mày làm tao khắc ghi mày những năm năm đó.

Tiếc là mày không chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy như vùng biên giới phía Bắc!"
Hạng Tư Thành khẽ nhếch môi, anh nhìn hắn ta: "Hồ Khang, xem ra cú đá ấy vẫn chưa đủ để khiến mày nhớ đời nhỉ?"
"Tao cũng hơi hối hận, nếu lúc trước chân tao dịch về phía trước vài cen ti mét thì liệu bây giờ cách nói chuyện của mày có ẻo lả như vậy không nhỉ?"
Trong mắt Hồ Khang hiện lên sự cáu giận.

Hắn ta sẽ không bao giờ quên cái ngày vào năm năm trước, bởi vì sàm sỡ con gái trên đường và bị Hạng Tư Thành bắt gặp, đồng thời còn ỷ vào gia thế nên không coi một thằng đội trưởng như Hạng Tư Thành ra gì, nên đã xung đột với nhau.

Ai ngờ Hạng Tư Thành lại tàn nhẫn như thế, giơ chân đá thẳng vào "của quý" của hắn ta.

Dù đã năm năm trôi qua, hắn ta vẫn nhớ như in cảnh tượng lúc ấy, đũng quần máu me đầm đìa, chỉ thiếu một chút nữa là hắn ta sẽ nói lời tạm biệt với hai chữ "đàn ông".
Nhưng từ đó về sau, "của quý" của hắn ta không thể "lên" nổi nữa.

Không có thứ tượng trưng của đàn ông, năm năm qua, tâm lý của hắn ta ngày một vặn vẹo, sống cuộc sống nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Mấy người còn lại đều là cậu ấm của các gia tộc lớn, điểm giống nhau duy nhất là Hạng Tư Thành từng để lại dấu ấn khó có thể xóa nhòa trên người bọn họ.
"Hồ Khang!"
Vừa nói, hắn ta vừa vung tay lên, một người mặc quần áo đen đi về phía trước, đưa ra một tấm thiệp màu đen.
Đúng thế, đó là một tấm thiệt màu đen.
"Tám giờ tối nay, trong khách sạn Grand, mong đội trưởng Hạng hãy tới đúng hẹn, đám anh em chúng tôi đều muốn tâm sự với anh!"
Đôi mắt của Hạng Tư Thành lóe lên: "Nếu tôi không đi thì sao?"

"Bởi vì tối nay mấy anh em bọn tôi còn chuẩn bị một món quà đặc biệt cho anh cơ mà".
Giang Thiếu Sách nở nụ cười âm hiểm, sau đó nhìn Vân Tịnh Nhã và Vân Yên Nhi rồi mở miệng nói: "Đây là vợ con anh à?"
Sắc mặt của Hạng Tư Thành hoàn toàn trở nên âm trầm.

Đám Giang Thiếu Sách không nói gì thêm nữa, lên xe nghênh ngang bỏ đi.

Đến tận khi xe của bọn họ biến mất hoàn toàn, Vân Tịnh Nhã mới run run nói: "Tư Thành, bọn họ...!bọn họ là ai vậy?"
Hạng Tư Thành không trả lời, ánh mắt mênh mông và thâm thúy như bầu trời đêm.
Trực giác của phụ nữ mách bảo Vân Tịnh Nhã rằng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như thế.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Hạng Tư Thành, cô đành phải gật đầu, lo lắng nhìn anh: "Vậy...!Vậy anh về sớm nhé, em ở nhà chờ anh".
Sau khi tiễn mẹ con Vân Tịnh Nhã đi, vẻ mặt của Hạng Tư Thành hơi trầm xuống.

Anh tìm một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, không nhúc nhích gì trong suốt năm tiếng đồng hồ.
Hạng Tư Thành chậm rãi đứng dậy, phủi lá rụng trên người đi.


Anh tới bên vệ đường, vẫy một chiếc taxi.
Taxi dừng lại, một cậu thanh niên ngậm một điếu thuốc, hỏi bằng giọng ngả ngớn: "Đi đâu?"
"Lên xe đi!"
Khi mở cửa sau của chiếc xe ra, Hạng Tư Thành hơi sửng sốt, bởi vì trên ghế sau có một cô gái ăn mặc thời trang.
"Có lên không? Tôi nói cho anh biết, giờ này ở đây khó bắt xe lắm đấy".
Hạng Tư Thành không nói gì cả, lẳng lặng đi vào trong xe.

Cô gái ngồi trên ghế sau nhìn Hạng Tư Thành rồi nhíu mày lại.

Cô ta dè bỉu dịch sang bên cạnh, thậm chí còn lấy tay phe phẩy trên mũi, như thể mùi hương trên người Hạng Tư Thành có độc vậy.