Lúc xông tới bậc thang, lại một tiếng nổ vang lên.
Ánh mắt của Hạng Tư Thành co rụt lại, vội vàng né sang một bên.
Đúng lúc ấy, trần nhà đổ ập xuống vị trí anh vừa đứng, lối đi duy nhất để xuống tầng đã bị chặn đứng.
"Chết tiệt!"
Dứt lời, anh tông thẳng vào cửa kính.
Bên ngoài trung tâm thương mại, vô số người lo lắng nhìn đám cháy hừng hực.
Bất chợt, tiếng kính vỡ vang lên, trong tiếng hô thất thanh của mọi người, hai bóng người đụng vỡ cửa kính trên tầng ba, rơi từ trên cao xuống.
"Không hay rồi! Cứu người! Mau cứu người!"
Lính cứu hỏa hét lên, vô số lính cứu hỏa xông tới, mấy chàng trai khỏe mạnh định gỡ Vân Tịnh Nhã ra khỏi người Hạng Tư Thành, nhưng lại phát hiện ra đôi tay anh chẳng khác nào gọng kìm, ôm chặt cô trong lòng.
"Anh đừng làm em sợ!"
Vân Tịnh Nhã ôm chầm lấy Yên Nhi, cô bất lực đánh vào lồng ngực anh: "Tên khốn! Chẳng phải anh nói sẽ bảo vệ em cả đời sao? Sao anh lại nuốt lời thế hả! Anh đã biến mất năm năm khỏi cuộc đời em, chẳng lẽ anh còn định biến mất cả đời sao?!"
Lúc này, nhân viên y tế chạy tới, nhìn thoáng qua rồi nói: "Tôi lên xe lấy thiết bị cấp cứu, cô hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân trước đi!"
Vân Tịnh Nhã sực nhớ ra, cô không để ý tới vết bẩn trên mặt Hạng Tư Thành, áp sát vào miệng anh.
Sau khi hô hấp nhân tạo mấy hơi, Hạng Tư Thành bỗng ho sặc sụa, mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra.
Vân Tịnh Nhã mừng như điên.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Hạng Tư Thành hiện lên nụ cười: "Chỉ cần em không sao là anh cũng sẽ không sao!"
Vân Tịnh Nhã ôm lấy anh và khóc nấc lên.
Tất cả mọi người ở đây đều sinh lòng tôn kính, thậm chí rất nhiều cô gái còn nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt sáng rực, một người chồng sẵn sàng bất chấp sống chết vì vợ đáng được kính nể!
Mới đầu người đàn ông trung niên bên cạnh hơi sửng sốt, sau đó hoảng hốt nói: "Chết rồi! Tôi quên mất Tiểu Linh!"
"A! Tiểu Linh!"
Lính cứu hỏa lập tức ngăn cản bà mẹ đang mất khống chế ấy, đồng thời còn an ủi: "Trong đó nguy hiểm lắm, bà không thể vào được đâu!"
"Xin bà hãy tỉnh táo lại, tập thể lính cứu hỏa chúng tôi sẽ nghĩ ra cách!"
Đám lính cứu hỏa đều tỏ vẻ khó xử, theo cách nhìn nhận chuyên nghiệp của bọn họ, lúc này đang là thời khắc bất ổn, nếu tùy tiện vào trong, không chỉ không cứu được cậu bé kia, mà chính mình cũng tiêu đời luôn trong đó.
Lúc này, Hạng Tư Thành giãy dụa đứng lên.
Anh nhìn đội trưởng lính cứu hỏa, trịnh trọng nói: "Cho tôi một bộ đồ cứu hộ, tôi sẽ vào đó!"
Vân Tịnh Nhã hét toáng lên.
Khi Hạng Tư Thành đứng lên, mọi người mới nhìn thấy phần lưng của anh đã be bét máu, lực đụng vào cửa kính quá lớn, khiến vô số mảnh thủy tinh đâm vào người anh.
"Không được! Làm sao chúng tôi có thể để người dân xông vào nguy hiểm được cơ chứ?"
Đội trưởng lính cứu hỏa từ chối một cách quyết đoán.
"Không có thời gian nói nhiều đâu".
"Không được! Em không cho phép anh đi!"
Vân Tịnh Nhã chắn trước mặt anh, cô không cần anh hùng gì hết, chỉ cần chồng cô bình yên ở bên cạnh cô là được!
Ánh mắt của Hạng Tư Thành trở nên kiên định, đây cũng là lần đầu tiên anh làm trái ý Vân Tịnh Nhã, giọng nói cứng cỏi vang vọng khắp nơi.
"Em từng hỏi anh làm nghề gì đúng không?"
"Kể từ thời khắc mặc bộ quân phục lên người, sứ mệnh đã nói với anh rằng, bảo vệ sự an toàn của mỗi một người dân là trách nhiệm đã ngấm vào máu thịt của anh!"
----------------------------.