Ông Bố Thiếu Soái

Chương 118: Đại Đội Long Tiếu






Là trung tâm của cả nước, sự phồn hoa của thủ đô là không nơi nào sánh bằng!
Là nơi hội tụ quyền lực, sống ở đây nhất định phải ghi nhớ hai chữ, khiêm tốn! Khiêm tốn! Và khiêm tốn!
Mà Vân Yên Nhi lần đầu tiên được đi chơi, giống như một chú chim nhỏ xổ lồng, phấn khích chạy nhảy khắp nơi.

Trước quầy hoa quả, Vân Tịnh Nhã giống như cô dâu mới lần đầu gặp phụ huynh, có chút lo lắng hỏi.

Hạng Tư Thành cười nói: “Bọn họ không quan tâm đến hình thức đâu, chỉ cần em và Yên Nhi đến, so với mua gì cũng đều vui hơn!”
Nhìn những quả dâu tây đỏ mọng, Vân Yên Nhi liếm liếm môi.


“Cảm ơn bố ạ!”
Vân Yên Nhi mỉm cười ngọt ngào, cầm lấy dâu tây, không đợi được nữa liền cắn một miếng, nước dâu tây đỏ tươi bắn ra, nhuộm đỏ cả đôi môi.

Vân Tịnh Nhã hiền từ trách mắng một tiếng, lúc một nhà ba người chuẩn bị rời đi, một giọng nói vênh váo hống hách vang lên: “Ông chủ, lấy cho tôi dâu tây ngon nhất đắt nhất của của hàng các ông ra đây!”
Ông chủ cửa hàng hoa quả lập tức xin lỗi: “Thật xin lỗi, những quả dâu tây cuối cùng của cửa hàng chúng tôi đã bán cho cậu ấy rồi!”
“Được, được! Bảo bối, anh lập tức để em được ăn dâu tây!”
Người đàn ông đi thẳng đến trước mặt Hạng Tư Thành, nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó từ trong ví rút ra một ngàn tệ, lắc lắc trước mặt anh, điệu bộ đắc ý, cùng với giọng điệu bố thí: “Thằng nhãi, bán dâu tây này cho tao, tiền này đều là của mày!”
“Xin lỗi, không bán!”
“Yên Nhi, chúng ta đi”.

Hạng Tư Thành nhíu mày: “Vậy thì sao?”
“Chẳng trách, đến ông đây cũng không nhận ra!”
Người đàn ông vênh váo tự đắc chỉ vào mình: “Mày hỏi xung quanh đây, xem có ai không biết đến đại danh Lương Trung Khôi tao!”
“Thằng nhóc, tao khuyên mày thức thời chút, không thì tao không cần biết bên ngoài mày giỏi giang như thế nào, đến thủ đô rồi, tao có thể giết mày dễ dàng như giết một con kiến!”
Lương Trung Khôi bỗng nhiên gấp gáp, nắm lấy vai Hạng Tư Thành: “Thằng nhãi thối, mày dám mắng tao?!”
Ánh mắt Hạng Tư Thành chợt lạnh, nắm lấy tay hắn ta, vặn lại, ngay sau đó là tiếng tiếp đất cùng với tiếng thét thảm thiết vang lên!

Vẻ mặt Lương Trung Khôi không thể tin được, sau đó biến thành âm trầm: “Mày không được đi! Đợi đấy cho tao!”
Sau đó gọi một cuộc điện thoại, nói vài câu, nhìn đến Hạng Tư Thành, vẻ mặt âm hiểm: “Thằng nhãi, mày xong đời rồi!”
Lúc này ông chủ cửa hàng hoa quả nhìn Lương Trung Khôi với vẻ sợ hãi, cẩn thận nói với Hạng Tư Thành: “Chàng trai, cậu nhanh đi đi!”
“Mười ba thiếu gia Hải Định ở đây quyền thế cực lớn, đều là một nhóm phú nhị đại, quan nhị đại, từ trước đến nay luôn luôn ngang ngược, cậu từ nơi khác đến, đừng chọc đến họ!”
Ánh mắt Hạng Tư Thành nhìn đến mấy chiếc xe tải đột ngột dừng ở chỗ không xa, khoé miệng nhếch lên nụ cười hoài niệm: “Nếu mình nhớ không nhầm, trong số những người khi đó có không ít người ở lại thủ đô?”
Xe tải mở ra, hơn chục người đàn ông to lớn lao xuống, người dẫn đầu hơi thở hết sức dũng mãnh, sải bước đi về hướng này!
“Biết anh ta là ai không? Vua Chiến Hải Định! Để anh ta trực tiếp ra tay, mày nghĩ kĩ xem giữ lại tay hay chân đi!”
Nói xong, đắc ý đi chào hỏi: “Anh Kiêu! Sao anh lại đích thân đến đây vậy?”
Lương Trung Khôi gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia độc ác: “Chính là tên khốn khiếp đó!”
“Anh Kiêu, đã là anh đích thân ra tay, em cũng hiểu phép tắc!”
Dương Kiêu gật gật đầu, đột nhiên, bàn tay to quét qua, ngay lập tức Lương Trung Khôi văng xa hơn ba mét, dùng lực lớn như vậy, ba chiếc răng hàm đã bị văng ra!
Đỡ lấy khuôn mặt bên phải bị sưng, Lương Trung Khôi vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Anh Kiêu… anh, anh đây là có ý gì?”

Dương Kiêu phớt lờ anh ta, đứng trước Tư Thành, đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội, đôi mắt sáng lên, mang theo giọng điệu phấn khích: “Dương Kiêu - nguyên đội viên dự bị đại đội Long Tiếu, kính chào đại đội trưởng!”
Lương Trung Khôi choáng váng rồi!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khoé miệng Hạng Tư Thành càng ngày càng sâu, đại đội Long Tiếu, cái tên vô cùng hoài niệm…
Tần Nguyên Đỉnh đã ra lệnh, chọn ra những chiến binh tinh nhuệ trong quân khu thành lập nên đại đội Long Tiếu, mà Hạng Tư Thành chính là đại đội trưởng ông ấy chọn ra.

Chưa đến một năm, Hạng Tư Thành trở thành cơn ác mộng của thế hệ thứ hai ở thủ đô, nhẹ thì nằm viện ba tháng, nặng thì thiếu tay mất chân, đó là chuyện thường thấy, trong mắt Hạng Tư Thành, không cần biết nhà họ có bao nhiêu quyền thế, chỉ cần phạm tội, tất cả đều bị trừng trị!
----------------------------