"Chồng ơi, 10 triệu này có phải là cho em không?" Lâm Di Quân ôm chặt lấy Lục Trần và nói một cách hào hứng.
"100 triệu đều có thể đưa hết cho em." Lục Trần mỉm cười, nghĩ rằng tất cả đưa em hết, vậy thì em không phải suy nghĩ về việc để anh bắt đầu kinh doanh hay gì đó.
"Làm gì còn có 100 triệu nhiều vậy, với rất nhiều khoản thuế được khấu trừ, em cũng sẽ không tùy tiện xài 10 triệu này đâu? Kinh doanh là có rủi ro, nếu thất bại một lần nữa, 10 triệu nhân dân tệ này là vốn tái xuất của chúng mình. Lâm Di Quân lắc đầu, hàm ý là không những cô không muốn tiêu tiền một cách tùy tiện, còn khuyến khích Lục Trần táo bạo đi kinh doanh.
Lục Trần mỉm cười cay đắng, muốn lười biếng một tí cũng khó khăn thật.
Hai người bước vào Phỉ Thúy 36, rất nhanh đã tìm thấy bàn dành riêng cho Vu Lệ và bạn trai của cô.
Mặc dù bạn trai của Vu Lệ không đẹp trai lắm, nhưng có thể được coi là một người đàn ông sắc sảo.
"Hứa Trí Hằng, bạn trai của tôi, Trí Hằng, hai người họ là bạn cùng lớp đại học của em, Lục Trần và Di Quân, và bây giờ họ là vợ chồng." Thấy Lục Trần và Di Quân đến, Vu Lệ giới thiệu.
"Xin chào." Hứa Trí Hằng đưa tay ra và bắt tay với Lục Trần. Thấy rằng Lục Trần ăn mặc tầm thường, không có nhiều hứng thú để trò chuyện.
"Xin chào." Nhìn thấy đối phương không có hứng thú nói chuyện, Lục Trần khẽ mỉm cười rồi rút tay lại.
Khi Hứa Trí Hằng bắt tay với Lâm Di Quân, đôi mắt anh đột nhiên sáng lên. Hiển nhiên một người phụ nữ như Lâm Di Quân trông luôn tuyệt vời ở bất cứ nơi nào cô đến.
"Người đẹp Lâm làm việc ở đâu vậy?" Hứa Trí Hằng hỏi khi bắt tay.
"Điện Tử Đông Giai." Lâm Di Quân rút tay lại và ngồi xuống bên cạnh Lục Trần.
"Ah, thật là trùng hợp đó." Hứa Trí Hằng ngạc nhiên nói.
"Anh cũng là nhân viên của Điện Tử Đông Giai? Ở bộ phận nào?" Lâm Di Quân cũng ngạc nhiên nhìn Hứa Trí Hằng. Những người như Hứa Trí Hằng trông không giống nhân viên bình thường.
"Không, Trí Hằng là một sinh viên tiến sĩ tại Khoa Quản lý tại Đại học Oxford. Làm sao anh ấy lại đi làm cho một công ty nhỏ như Điện Tử Đông Giai." Vu Lệ tự hào nói.
Hàm ý là bạn trai của cô ấy là một nhân tài thực sự, không thể nhắm vào một công ty nhỏ như Điện Tử Đông Giai được, tiện thể chà đạp luôn Lâm Di Quân.
Cô nhìn đi, những sinh viên đại học bình thường như cô chỉ có thể làm việc trong một công ty nhỏ như Điện Tử Đông Giai thôi.
Tất nhiên Lâm Di Quân có thể hiểu những gì Vu Lệ nói, nhưng tính cách của cô giống với Lục Trần ở một vài chỗ. Nói chung, một số vấn đề tầm thường cô cũng không để quan tâm.
"Là vậy. Tôi đã ứng tuyển vào vị trí phó giám đốc và phó phòng nhân sự của Tập đoàn Di Kỳ, tôi chỉ mới làm thủ tục ngày hôm qua. Lúc đó, tôi nghe Vương tổng và Hứa Tổng nói về Điện Lực Đông Giai, Tôi hiếu kì hỏi họ, họ nói là Điện Tử Đông Giai cũng là do ông chủ phía sau của công nghệ Di Kỳ thu mua lại, vì vậy tôi mới nói như vậy. " Hứa Trí Hằng giải thích.
Vương tổng và Hứa Tổng hắn nói đến là Vương Duy và Hứa Thư Đình, Lục Trần tạm thời bổ nhiệm họ làm phó chủ tịch điều hành của viện Khoa học Công nghệ. Không có gì đáng ngạc nhiên, giai đoạn đầu tiên của dự án đã hoàn thành. Một người nên được thăng chức lên ông chủ, và một người sẽ tiếp tục là phó.
Lúc nãy ý của Hứa Trí Hằng có nghĩa là Công Nghệ Di Kỳ và Điện tử Đông Giai cùng một ông chủ, và họ gần như là đồng nghiệp, nghĩa là muốn kéo gần quan hệ gì đó thôi.
Chỉ là không ngờ Vu Lệ giải thích sai ý nghĩa của mình.
"À, hóa ra công nghệ Di Kỳ đã gây xáo trộn ở Du Châu những ngày này, lại là ông chủ của chúng tôi!" Lâm Di Quân bị bất ngờ, cuối cùng cô nhớ rằng khi cuộc họp quản lý được tổ chức, cổ đông mới Lục luôn nhấn mạnh rằng anh ta sẽ biến Điện Lực Đông Giai trở thành một doanh nghiệp điện tử nổi tiếng trong nước, mặc dù Chủ tịch Lục nói theo ý muốn, nhưng công ty vẫn ít người tin vào điều đó.
Nhưng bây giờ xem ra, nếu như viện công nghệ của Công nghệ Di Kỳ xây xong, vậy thì Điện tử Đông Giai sẽ tăng giá theo rồi.
"Nhưng theo ý ông chủ của công nghệ Di Kỳ, điều này là từ bỏ những nỗ lực của Điện tử Đông Giai để xây dựng vương quốc công nghệ trong mơ tốt nhất trong cả nước." Vu Lệ lại đánh vào sự nhiệt tình của Lâm Di Quân.
"Ông chủ Công nghệ Di Kỳ của chúng tôi thực sự giàu có thiệt. Người ta nói rằng ông sẽ đầu tư ít nhất 50 tỷ nhân dân tệ để xây dựng viện công nghệ này. Đây sẽ là một dự ván vĩ đại vượt xa Tập đoàn quân Duyệt. Vu Lệ, em sẽ phỏng vấn vào ngày mai phải không? Hy vọng cuộc phỏng vấn được thông qua." Hứa Trí Hằng thở dài, qua đề tài khác.
"Sao chứ, xem thường khả năng của em phải không? Có tin là em mà nộp đơn xin làm thư ký của chủ tịch, chắc chắn sẽ được duyệt luôn." Vu Lệ nhướn mày tự hào.
Lục Trần có hơi buồn cười, anh nghĩ trong đầu nếu cô nộp đơn xin làm thư ký của chủ tịch, tôi chả dám nhận đầu.
Anh lặng lẽ dựa vào ghế xếp và uống trà, lắng nghe Lâm Di Quân, Vu Lệ và Hứa Trí Hằng nói về anh và công ty của anh, trong long có những cảm xúc không nói được thành lời.
Hứa Trí Hằng mỉm cười, không trả lời, và Vu Lệ có chút buồn chán. Cô muốn Hứa Trí Hằng tỏ vẻ vui đùa thân mật với cô trước mặt Lục Trần. Tại sao Hứa Trí Hằng không hiểu ý gì cả.
"Lục Trần, bây giờ anh làm việc ở đâu?" Vu Lệ nhàm chán cuối cùng nhìn sang Lục Trần và hỏi.
"Tôi đang thất nghiệp." Lục Trần nhún vai.
"Ây da, có vẻ chuyện khởi nghiệp lần trước thất bại đã tác động mạnh đến anh rồi, vẫn chưa bình phục lại tâm lý sao." Vụ Lệ cười trêu chọc.
Nghĩ lại năm xưa có hạ thấp lòng tự trọng của một cô gái và tỏ tình với Lục Trần trước công chúng, mà lại bị Lục Trần từ chối, biến chuyện tình lãng mạn giả tưởng của cô thành một trò đùa trong trường.
Oán hận này, đã bốn năm năm rồi, cô vẫn còn nhớ mãi trong lòng.
"Ừm, tạm được thôi, thất bại thêm vài lần nữa, có thể lần sau bạn sẽ thành công." Lục Trần thản nhiên nói.
"Anh nghĩ rằng kinh doanh là một thử nghiệm sao? Có thể khiến anh thất bại hết lần này đến lần khác ư? Vậy tại sao đến bây giờ anh không làm thêm lần nữa?" Vu Lệ nói một cách khinh bỉ.
"Có chứ, tôi đang khởi nghiệp lại đây." Lục Trần giơ tay.
"Trời." Vu Lệ cười khẩy ra vẻ không tin.
Lục Trần nhún vai, không buồn giải
"Nể mặt mình là bạn cùng lớp, hãy để tôi yêu cầu Trí Hằng giúp anh tìm một vị trí trong Công nghệ Di Kỳ." Vu Lệ nói, nhìn xuống Lục Trần.
"Lục Trần mỉm cười trong lòng, anh đã biết trước sắp xếp của Vu Lệ ngày hôm nay là cố ý muốn kiếm chuyện đó mà".
Nghe những lời của Vu Lệ, Lâm Di Quân cũng ngập ngừng.
Mặc dù cô muốn Lục Trần bắt đầu kinh doanh một lần nữa, nhưng lần trước Lục Trần đã thất bại. Cô không biết liệu anh có thể đứng dậy lần này nữa không. Nếu thất bại, họ sẽ chỉ có 10 triệu.
Cô đột nhiên cảm thấy rằng nếu Lục Trần thực sự có thể vào Công Nghệ Di Kỳ làm việc, nếu anh làm được chức quản lý gì đó, sẽ có ít nhất hàng triệu tiền lương hàng năm, ổn định hơn nhiều so với việc bắt đầu kinh doanh riêng.
"Vu Lệ, cô thực sự có thể giúp Lục Trần tìm việc tại Công Nghệ Di Kỳ không?" Lâm Di Quân nhìn Vu Lệ với vẻ kỳ vọng.
"Di Quân, cô không phải muốn Lục Trần làm việc tại Công Nghệ Di Kỳ thiệt chứ. Anh ấy không có kỹ năng và anh ấy chỉ có bằng tốt nghiệp từ một trường đại học bình thường. E là muốn làm một nhân viên bình thường cũng phải bắt đầu từ nhân viên thời vụ ấy." Vu Lệ cười.
"Theo tình trạng thể chất của Lục Trần, ngay cả khi anh ấy không có chứng chỉ kỳ cựu, sau khi tôi chính thức đi làm, tôi có thể sắp xếp một vị trí bảo vệ cho anh."
Hứa Trí Hằng thấy rằng Vu Lệ dường như không thân thiện với Lục Trần, vì vậy cô cũng muốn chế giễu Lục Trần.