Ông Bố Siêu Phàm

Chương 47: Ba cái bạt tai




"Lục Trần, cậu dám đánh thương bọn họ, cậu chết chắc rồi." Hồ Hồng đi đến trước mặt Lục Trần, nhìn đám thanh niên đang nằm trên mặt đất, lạn nhạt nói.

"Ồ? Xe của tôi là do cậu gọi đám người này đến đập phá à." Lục Trần hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hồ Hồng.

"Không sai, chính là tạo kêu bọn chúng đập đó, hôm đó mày khiến tao mất mặt ở cửa hàng ô tô, tạo phải báo mối thù này." Hồ Hồng cười nhạt đáp, cho dù Lục Trần có biết đánh đấm đi thất quá cũng chỉ là một tên bảo vệ mà thôi, bây giờ không còn sự chống lưng của tập đoàn Quân Duyệt nữa, hắn càng không thèm để Lục Trần vào mắt.

"Còn nữa mày có biết bọn họ là người của ai không? Mày đã đánh thương bọn họ như vậy, tạo dám đảm bảo mày nhất định sẽ chết rất thảm." Hồ Hồng chỉ đám người đang nằm rên rỉ trên mặt đấy lạnh nhạt nói.

"Ồ, là người của ai vậy?" Lục Trần nén lại sự tức giận trong lòng hỏi.

"Thủy Hử Tam Kiệt chắc là biết đấy chứ? Vì để báo thù mày, tạo đã phải tốn năm trăm nghìn tệ bọn họ mới phái năm người này tới giúp tạo, giờ mày lại đánh bọn họ thể này, Thủy Hử Tam Kiệt không lột da của mày mới lạ đấy." Hồ Hồng đắc ý cười nói.

Thủy Hử Tam Kiệt?

Lục Trần thật sự nổi giận rồi.

Ba tên vô dụng này, lần trước bảo chúng đánh gãy tay của Trương m. Nguyên chút chuyện cỏn con đấy cũng làm không xong, hôm nay lại phải người đến đập phá xe của anh, sao có thể không khiến Lục Trần tức giận chứ.

"Người bạn trẻ, mau đi đi, tôi khuyên cậu lúc này đừng lo cho xe của mình nữa, Thủy Hử Tam Kiệt đều là những sát thủnổi tiếng xã hội đen đó."

"Đúng đấy, thà đắc tội với Diêm | Vương còn hơn là đắc tội với ba sát thần, bằng không bọn họ sẽ truy sát cậu đến cùng trời cuối đất đấy."

"Nhìn cậu cũng là người có gia đình rồi, chút uất ức này hãy nhìn đi, nhịn một chút, lùi một bước sóng yên biển lặng."

Người dân xung quanh vừa nghe đến cái tên Thủy Hử Tam Kiệt mặt mũi liền biển sắc, đều cùng khuyên Lục Trần nên bỏ qua.

Nhìn mọi người xung quanh đều có vẻ rất sợ hãi Thủy Hử Tam Kiệt, mà bản thân còn bỏ tiền ra để nhờ họ ra mặt, vẻ mặt Hồ Hồng lại càng tỏ ra đắc ý.

"Muốn chạy? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, tôi đã thông báo cho bọn họ rồi, nhiều nhất là là mười phút nữa thôi bọn họ sẽ tới đây, đến lúc đó xem cậu còn ra vẻ mạnh mẽ được nữa không." Hồ Hồng đắc ý nói.

"Ô, vậy tôi đợi bọn họ đến vậy." Bọn họ không đến Lục Trần cũng sẽ điện thoại gọi họ đến, vừa hay không cần phải gọi nữa rôi.

Lục Trần vẫn giữ khuôn mặt lãnh đạm bình tĩnh, đám người xung quanh đều lần lượt lắc đầu, người trẻ tuổi này đúng là ngốc nghếch quá đi.

"Người bạn trẻ, cậu có biết đánh nhau thì cũng chỉ có một mình, hơn nữa cậu còn có con nhỏ bên cạnh đấy."

"Đúng vậy, cậu bị thương thôi thì không sao, nhưng lẽ đứa nhỏ cũng bị thương thì sao? Cho nên hãy mau rời đi đi, nhân lúc bọn họ còn chưa đến nơi chứ một lát nữa cậu có muốn đi cũng không còn cơ hội nữa rồi.. Một vài người tốt bụng khuyên can Lục Trần mà lên tiếng.

"Không sao, vừa hay tôi cũng đang cần tìm họ." Lục Trần cười nói với mấy người tốt bụng đó, dáng vẻ làm như không có chuyện gì xảy ra.

Đám người thấy không khuyên được Lục Trần, nên đều lắc đầu không nói gì thêm nữa, nhưng cũng không bỏ đi, tất cả đều muốn ở lại để xem kịch hay. Bọn họ tuy là sợ Thủy Hử Tam Kiệt, nhưng bọn họ cũng không đắc tội với Thủy Hử Tam Kiệt, nên không sợ bản thân bị và lây.

"Cậu có việc cần tìm họ sao? Một tên bảo vệ như cầu thì làm gì có tư cách mà tìm Thủy Hử Tam Kiệt chứ? Cậu không phải đang làm trò hề đó chứ." Hồ Hồng nực cười nói.

"Có làm trò hề hay không thì cậu cứ đợi là biết." Lục Trần ôm Kỳ Kỳ vào lòng, Kỳ Kỳ đến giờ vẫn không mở mắt ra.

"Bảo bối, con có thể mở mắt ra rồi." Lục Trần xót xa nói.

"Vâng, bố." Kỳ Kỳ đáp lời sau đó mở mắt, đột nhiên nhìn thấy cả đám người đang nhìn cô bé và Lục Trần, nhất thời có chút sợ hãi.

"Không phải sợ, có bố ở đây rồi." Lục Trần an ủi nói

"Vâng." Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn Kỳ Kỳ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy mấy người đã làm mẹ ở đó trong lòng lại càng lo lắng than thở. Con gái thật thông minh mà, đáng tiếc là lại gặp ngay một người bố cố chấp như vậy.

"Lục Trần, cho mày thêm cơ hội nếu bây giờ mày quỳ xuống đây xin lỗi tạo, lát nữa Thủy Hử Tam Kiệt đến, tạo có thể nói đó cho mày một chút. Đương nhiên cuối cùng bọn họ có tha mạng cho mày hay không tạo không nắm chắc." Hồ Hồng ra vẻ cao ngạo nói.

"Quỳ xuống xin lỗi mày ư?" Lục Trần cười nhạt một tiếng, "Mày có biết đập xe của tao sẽ có hậu quả gì không?"

"Ồ hậu quả gì vậy? Cứ cho là mày báo cảnh sát đi thì cũng có tác dụng gì, cũng có phải là tao tự tay đập xe của mày đầu, mày cũng không có chứng cứ gì." Hồ Hồng cười cợt nói.

"Tao không cần bất cứ chứng cứ nào. Tao nhớ ra rồi, siêu thị này là của nhà mày phải không." Lục Trần quay đầu lại nhìn vào cửa lớn siêu thị, lạnh lùng nói: "Siêu thị nhà mày sắp phá sản rồi."

"Cái gì? Mày muốn khiến siêu thị nhà tạo phá sản sao?" Hồ Hồng như vừa nghe được câu chuyện gây cười nhất cười phá lên hỏi, "Tập đoàn quân Duyệt thì giỏi rồi ha, mấy ngày trước Lục Trung còn uy hiếp nói sẽ khiến siêu thị nhà tạo phá sản, mày đoán xem kết quả như thế nào?"

Lục Trần nhướn lông mi, sau đó cười nhạt.

"Kết quả là tập đoàn quân Duyệt phải giải thể rồi, còn siêu thị nhà tao thì vẫn đang kinh doanh rất tốt." Hồ Hồng vẻ mặt vui sướng nói.

Lời nói của hắn lại khiến người khác hiểu lầm rồi, người nào không biết lại cứ tưởng tập đoàn Quân Duyệt giải thể là do Hồ gia gây nên. Từng đám người đều nhìn Hồ Hồng với ánh mắt hết sức kinh ngạc.

Việc này thật sự gây sốc. Nếu việc này là thật, vậy thì Hồ gia phải dùng đến mối quan hệ như thế nào mới có thể khiến tập đoàn quân Duyệt giải thể chứ.

"Wow, Hồ thiếu gia, tập đoàn quân Duyệt lại là do gia tộc nhà cậu làm cho giải thể sao, Hồ gia các cậu thật khủng bố quá đi".

"Tôi đây Hồ thiếu gia, cho hỏi cậu còn thiếu chân lăng xăng không, sau này tôi sẽ làm chân lăng xăng cho cậu."

Đám đông không biết thực hư ra sao liền náo nhiệt cả lên.

Hồ Hồng đương nhiên không dám thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, hắn muốn nhân cơ hội này tạo thêm áp lực cho Lục Trần.

Lục Trần chỉ cười nhạt trước đây tập đoàn Quân Duyệt không có thời gian để xử lí cha con Hồ Gia các người, hơn nữa dạo này anh ấy cũng đang rất bận, suýt nữa thì còn quên mất chuyện này. Nhưng hôm nay Hồ Hồng lại đập phá xe của anh ấy, anh ấy thật sự không thể cho Hồ gia thêm cơ hội nào nữa rồi.

"Nào, tao đang muốn xem mày làm thế nào để khiến siêu thị nhà tạo phá sản đó, đến lúc đó đừng nói là tạo không cho mày cơ hội đó nhé." Thấy Lục Trần không lên tiếng, Hồ Hồng châm biếm nói.

Lục Trần cũng chả buồn để ý đến hắn ta, coi Hồ Hồng giống như con kiến vậy, nếu không phải hôm nay hắn phá xe của anh ấy, anh ấy cũng chẳng thèm động đến hắn.

"Đến rồi, đến rồi, Thủy Hử Tam Kiệt đến rồi."

Đột nhiên có người run run hét lên.

Đám người quay người lại nhìn, bên ngoài đám đông đang đứng một chiếc xe porsche và một chiếc xe bán tải dừng lại, tiếp theo là Thủy Hử Tam Kiệt dẫn theo mười mấy người to cao vạm võ đang đi tới.

"Tránh ra, tránh ra, ai dám đánh thương các anh em của ông, mau cút ra đây cho ông." Lão tam Lâm Thông một tay gạt đám đông, hung hăng hét lên.

Vừa nhìn thấy đám người Thủy Hử Tam Kiệt, mắt Hồ Hồng sáng rực lên, vội vàng chạy tới đón tiếp.

"Lâm tam ca, chính là tên tiểu tử này đánh đó, chính là hắn đánh bị thương mấy người anh em này." Hồ Hồng chỉ vào Lục Trần, khuôn mặt hồ hởi nói.

"Thằng nhãi, ban nãy bảo mày quỳ xuống xin lỗi thì không quỳ, để xem bây giờ ai có thể cứu được mày." Hồ Hồng chế giễu nói.

Thủy Hử Tam Kiệt nhìn theo hướng tay Hồ Hồng chỉ, ngay lập tức liền nhận ra đó là Lục Trần.

Vừa nhìn thấy lục trần, tim gan của cả ba người đều nhảy dựng lên.

"Lục, Lục thiếu gia!"

Ba người liền một tay gạt Hồ Hồng ra, hai ba bước đã tới trước mặt Lục Trần, cung kính cúi chào.

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Lục Trần không nói năng gì, liền giơ tay cho ba người mỗi người một cái bạt tai.

"Ô!"

Cảnh tượng này thật sự khiến đám đồng xôn xao cả lên.