Người chặn đường không phải ai khác mà chính là ông chủ tiệm đồ cổ Trương Tam Nguyên.
Nhìn thấy Trương Tam Nguyên dẫn theo người chặn trước mặt mình, Lục Trần không hề căng thẳng hay hoảng loạn, mà là có chút thất vọng với Thủy Hử Tam Kiệt.
Thủy Hử Tam Kiệt là người được Lục Trung bồi dưỡng, lúc đó Lục Trần đã nói rất rõ ràng rồi, Trương Tam Nguyên muốn đánh gãy tay của anh thì ý của anh chính là muốn Thủy Hử Tam Kiệt đánh gãy tay của Trương Tam Nguyên. Nhưng xem ra hiện tại tay của Trương Tam Nguyên vẫn đang lành lặn.
"Xem ra chỉ có người mà mình tự tay bồi dưỡng lên thì mới dùng được rồi.Lục Trần trong lòng cảm khái nghĩ.
"Tiểu tử, tôi cũng không nhiều lời với cậu nữa, mau đem ly dạ quang giao ra đây, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu không thì đừng trách ông mày đây ra tay tàn độc." Trương Tam Nguyên trừng mắt nhìn lục Trần, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Đó chính là chiếc ly dạ quang đời Tống có giá trị ít nhất khoảng năm trăm vạn tệ, so với năm trăm vạn này, dù có là đại thiếu gia gì đi chăng nữa, cũng đều vô nghĩa.
Phía sau ông ta là năm bảy tên to cao hung hăng khua khua chiếc đao đang cầm trong tay, dáng vẻ vô cùng hùng hổ hung dữ.
"Anh Trần, đây là những người nào vậy, sao anh lại đắc tội với loại người hùng hắng thế này?" Từ Kinh nhỏ giọng hỏi.
"Tôi đắc tội với đám người hung tợn nhiều rồi, đám này chẳng qua cũng chỉ là lũ tôm tép mà thôi, nếu như sợ thì lùi sang mộ bên đi." Lục Trần thản nhiên cười nói.
"Con người em có chút cứng nhắc, một ngày gọi anh là anh thì trong lòng em cả đời này anh sẽ là anh của em." Từ Kinh trịnh trọng đáp lại.
Khi cậu ấy vừa xuất ngũ trở về một năm, tuổi tác cũng không lớn nhưng chỉ cần nhận định một ai đó thì sẽ xem họ như huynh đệ sinh tử.
"Vậy được, tạm thời đừng hỏi nhiều nữa, chúng ta cùng nhau chiến đấu với đám này trước đã." Lục Trần gật đầu nói.
Từ Kinh gật đầu với Lục Trần, nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị tư thế chiến đấu. Đối mặt với một đám bảy tám người tay lăm lăm cần đao, nhưng cậu ấy một chút cũng không tỏ ra lo lắng.
Thứ nhất, cậu ấy chính là bộ đội đặc chủng xuất ngũ trở về, núi đao biển lửa gì đều đã trải qua rồi, đám người trước mặt cậu ấy căn bản đều không để vào mắt.
Thứ hai, nếu nói đến đánh nhau, Lục Trần còn mạnh hơn cậu ấy, nên càng không cần lo lắng.
"Ngu ngốc, xem ra các người đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đánh chúng đi!" Trương Tam Nguyên nhìn dáng vẻ của Lục Trần và Từ Kinh thì biết hôm nay nếu như không đổ máu thì Lục Trần chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn và giao nộp ly dạ quang cho ông ta.
Bảy tám tên tay chân nghe Trương Tam Nguyên ra lệnh thì gầm lên một tiếng, khí thế nổi lên hung hãn. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, ánh đao loáng lên thật khiến người ta khiếp sợ.
Cũng may vào lúc đó đoạn ngõ nhỏ đó không có người qua lại, nếu không thì đúng là làm người khác sợ chết khiếp rồi.
Lục Trần và Từ Kinh cũng đã động thủ.
Đã đánh nhau thì cả hai người cũng đều rất hung hăng, hơn nữa đối phương trong tay còn có đao kiếm nữa. Cho nên đều không thể nương tay...
Bang! Bang! Bang!
Chưa đến một phút, Trương Tam Nguyên kinh ngạc nhìn bảy tám tên do mình gọi đến đều đang rên rỉ nằm trên mặt đất.
Mà Lục Trần và Từ Kinh đều đã bước qua đám người kia mà đứng ngay trước mặt Trương Tam Nguyên rồi.
"Cậu, cậu, hai cậu là người hay là ma vậy?" Toàn thân Trương Tam Nguyên bị dọa đến mức run rẩy rồi.
Lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, ông ta cũng đã từng chém người, nhưng đối mặt với quái vật mạnh mẽ như bọn người Lục Trần thì đúng là từ trước đến nay ông ta chưa từng gặp qua.
"Người anh em, mấy ngày trước ông ta nói phải đánh gãy tay của anh, sau đó có người đồng ý giúp tôi đánh gãy tay của ông ta, nhưng xem ra anh bị người ta lừa rồi, cậu có đồng ý đánh gãy tay của hắn cho anh không?" Lục Trần không thèm để ý đến Trương Tam Nguyên, mà quay sang nói với Từ Kinh.
"Nếu như là anh Trần đã mở lời, em nhất định sẽ không từ chối." Từ Kinh chỉ nhìn Lục Trần là đã hiểu.
Để Lục Trần đánh gãy tay của ông ta thì quá dễ dàng rồi, nhưng Lục Trần lại muốn cậu ấy giúp, cậu ấy đã hiểu ý tứ của Lục Trần.
Chỉ là trong lòng có chút không ngờ tới, điểm này không giống với anh Trần mà cậu ấy quen biết.
"Mày muốn đánh gãy tay của anh Trần sao?" Từ Kinh bước lên phía trước một bước hỏi Trương Tam Nguyên.
"Không, không có, người anh em, tôi từ trước đến nay chưa từng có ý này, ly dạ quang đó tôi cũng không cần nữa." Trương Tam Nguyên vội vàng nhìn Lục Trần căng thẳng lắp bắp nói.
"Anh Trần nói có tức là có." Từ Kinh vừa nói vừa cầm lấy cổ tay của Trương Tam Nguyên vặn một cái.
Răng rắc!
Tiếng xương cổ tay gãy đứt đoạng vang lên, tiếp theo là tiếng la hét thảm thiết của Trương Tam Nguyên.
"Anh Trần, em tin là cái tay này của hắn cho dù có được bác sĩ cứu thì cũng phế thôi." Từ Kinh quay đầu nói với Lục Trần. Cậu ấy rất tin tưởng vào thủ pháp của mình.
"Ừm, đi thôi, hôm nay anh mời cậu ăn cơm." Lục Trần gật đầu, rồi rút điện thoại ra gọi cho Đỗ Phi.
Từ Kinh không nói thêm gì nữa, cả hai người từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn thêm lần nào nữa tên Trương Tam Nguyên đang nằm ôm cái tay bị gãy.
"A Phi à, đến Phỉ Thúy 36 ăn cơm nhé, đợi chút tôi gửi tên phòng đã đặt cho cậu. Đừng hỏi thêm cái gì, cứ đến đã rồi nói." Lục Trần nói rồi cúp máy.
Đỗ Phi là một trong những người bạn của Lục Trần trong mấy năm ở Du Châu, anh ấy biết Đỗ Phi rất rõ.
Nếu như không phải đột nhiên thất vọng với Thủy Hử Tam Kiệt thì có lẽ hôm nay anh ấy đã không gọi Đỗ Phi đến ăn cơm.
"Anh Trần, chỗ này ăn cơm hình như rất đắt, còn chưa được phát lương nữa, người anh em à hôm nay em thật sự không mời anh được rồi" vừa đến cửa Phỉ Thúy 36, Từ Kinh đã vội nói với Lục Trần.
Cậu ấy mặc dù chưa từng đến Phỉ Thúy 36 ăn cơm, nhưng cậu ấy cũng biết I hỉ Thúy 36 là nhà hàng thượng lưu ở Du Châu, ít nhất một người cũng phải có hơn một nghìn tệ, hơn nữa nếu bao phòng thì còn đắt hơn, nghe nói ăn một bữa cơm có thể ăn tới đến mấy chục vạn tệ.
"Hôm nay anh mời cậu." Lục Trần nói.
"Anh Trần, nếu như anh dùng tiền không chính đáng để mời em ăn cơm, thật sự bữa cơm này em không nuốt trôi." Từ Kinh do dự một chút liền nói.
Lục Trần dừng lại một chút, tò mò nhìn Từ Kinh sau đó cười hỏi: "Thế nào là không chính đáng, thế nào là chính đáng?
Ánh mắt Từ Kinh lóe lên chút úp mở, do do dự dự nói: "Anh Trần, em vẫn luôn coi anh như anh trai, mặc dù em không nên nghi ngờ anh, nhưng có một số chuyện cứ giữ trong lòng em cũng không thoải mái."
Lục Trần nhìn Từ Kinh, sau đó lấy bao thuốc ra đưa cho Từ Kinh một điếu, sau đó cũng tự mình hút một điếu.
Từ Kinh không châm thuốc, mà cứ chỉ nhìn Lục Trần nói: " Mấy ngày gần đây em vẫn luôn nghe được một số điều đồn thổi không hay về anh và chị dâu... Em không tin anh là người như vậy, nhưng mấy ngày nay mỗi ngày anh đến công ty gần như đều ở trong phòng của Hạ tổng, em tận mắt thấy nên trong lòng cũng có chút không thoải mái."
Đây cũng là lí do mà hôm nay cậu ấy muốn mời Lục Trần ăn cơm.
Tất cả mọi người đều nói Lục Trần dâng vợ mình lên giường cho Hạ tổng, nên mới đổi lại được vị trí hiện tại ở công ty, mặc dù lời mọi người nói đều có cơ sở nhưng cậu ấy vẫn không tin.
Nhưng cậu ấy cũng muốn tìm Lục Trần để làm rõ chuyện này.
Lục Trần hút một hơi thuốc, sau đó dập điếu thuốc đi, mới khẽ cười nói: "Nếu như cậu tin tưởng anh, thì vào trong ăn cơm cùng anh, sau đó ngày mai anh sẽ nói cho cậu nghe chân tướng sự việc."
Nói xong Lục Trần liền đi trước vào trong của Phỉ Thúy 36, Từ Kinh coi anh là anh trai không phải là giả, nhưng có thể khiến cậu ấy tín nhiệm Đỗ Phi như tín nhiệm anh thì phải xem lựa chọn của cậu ấy hôm nay rồi.
Từ Kinh thở dài một hơi rồi theo Lục Trần đi vào Phỉ Thúy 36.
"Anh rể, anh đến đây làm gì vậy?"
Ngay lúc hai người Lục Trần vừa đi qua một cái ghế dài, thì một người cô gái đột nhiên hướng đến hỏi.
Lục Trần quay đầu nhìn, chỉ nhìn chiếc ghế dài, Lâm Di Giai, Vương Tuyết và một người trẻ tuổi mặc vest đang nhìn anh.