“Đúng”.
Long Thiên Tiếu chỉ trả lời vô cùng ngắn gọn. Anh không muốn giải thích quá nhiều.
“Vâng, tôi đã rõ”.
Diệp Vô Tâm cũng hiểu ý của Long Thiên Tiếu. Long Thiên Tiếu trả lời dứt khoát như vậy đương nhiên là không muốn ông ta hỏi nhiều. Những thứ ông ta có thể nhìn ra cũng không nhiều hơn Tần Tiểu Manh bao nhiêu. Đại khái có thể đoán được thân phận của Long Thiên Tiếu vô cùng đặc biệt.
“Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Cảm ơn cậu Long”.
Diệp Vô Tâm khẽ khom lưng, vô cùng khách sáo nói. Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì khẽ gật đầu, rồi rời khỏi phòng huấn luyện. Tần Tiểu Manh nhìn thấy vậy thì vội vàng đuổi theo.
“Này, ông chú kỳ quặc, Đại sư phụ nói chú rất lợi hại, rốt cuộc là thật không? Chú mạnh như vậy sao? Rốt cuộc chú mạnh đến cỡ nào?”
Tần Tiểu Manh đuổi theo, lòng đầy tò mò. Tần Tiểu Manh cảm thấy không ngăn được cái miệng mình, đuổi tới liến thoắng hỏi.
“Sao mà chú biết được? Chú mạnh đến thế nào thì tự chú nói sao được. Tại sao cháu không đi hỏi Diệp Vô Tâm, có thể ông ta biết đấy”.
Long Thiên Tiếu cạn lời. Tần Tiểu Manh này cái gì cũng tốt, chỉ là nói quá nhiều.
“Vậy chú dạy cháu đánh nhau được không?”
Tần Tiểu Manh lại đuổi theo.
“Không được. Chú không biết đánh nhau thì sao dạy được cháu?”
Long Thiên Tiếu từ chối nói.
“Vậy chú biết làm gì?”
“Biết giết người!”
“Vậy chú dạy cháu giết người!”
“Không được”.
“Tại sao không được?”
“Bởi vì cháu không được!”
“Chú mới không được, cả người chú từ trên xuống dưới đều không được…”
Tần Tiểu Manh không chút nể nang phản bác. Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì chợt cảm thấy trên đầu đầy vạch đen.
Khu ổ chuột phía tây thành phố, lúc này đang là buổi trưa. Trên con đường nhỏ hẹp, hầu hết chỉ có thể nhìn thấy xe ba bánh và xe điện, nhưng lúc này, một chiếc Lamborghini cực kỳ sang trọng đang tiến vào con đường vào khu ổ chuột.
Lâm Hi lái xe trên con đường gập ghềnh này, người dân xung quanh không khỏi thò đầu ra ngoài cửa sổ mà nhìn. Ở một nơi thế này, trăm năm khó mà nhìn thấy một chiếc xe sang như vậy tới đây.
“Không phải là xe của nhà nào chứ? Nhà nào phát tài rồi. Đây hình như là Lamborghini nhỉ, loại xe sang nhất đấy”.
“Khốn thật, nghênh ngang lái xe này tới đây, đơn giản là có tiền thì tùy hứng đây mà”.
“Đúng vậy, trong xe hình như còn có một cô gái xinh đẹp. Cũng không biết thằng con nhà nào mà câu được phụ nữ giàu có, tự nhiên có ăn chẳng phải làm gì những 20 năm!”
“20 năm? Có thể câu được người phụ nữ giàu đến cỡ này thì cậu có mà ngồi rỗi hưởng phúc cả đời ấy chứ”.
“Đúng vậy, ngưỡng mộ quá, bỗng nhiên muốn có bạn gái 60 tuổi, chiều tôi như chiều con luôn”.
Nhìn thấy chiếc xe sang như thế đi vào. Những người dân sống ở đây xôn xao bàn bạc, xuýt xoa không ngừng. Lamborghini đong đưa đi tới, cuối cùng dừng trước một ngôi nhà nhỏ lụp xụp. Lâm Hi xuống xe, khẽ gõ cửa.
Bây giờ đang buổi trưa, trong nhà chắc là có người.
“Ai đó? Đợi một chút, tới liền”.
Trong ngôi nhà nhỏ vang lên giọng nói của Long Vận Nhi. Ngay khi mở cửa, một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp xuất hiện trước mắt cô ấy khiến cô ấy sững sờ. Mấy ngày nay, cô đã gặp rất nhiều người đẹp rồi, bây giờ lại thêm một người đẹp tới.
Long Vận Nhi cũng không quá kém nhưng so với cô gái trước mặt thì ít hơn một phần khí chất thanh thoát. Xinh đẹp kết hợp với thanh thoát mới là một cô gái hoàn hảo.
“Xin chào”.
Lâm Hi khẽ cười, nói.
“Xin chào, xin hỏi cô muốn tìm ai?”
Long Vận Nhi cảm thấy mình hơi thất thần, bối rối nói.
“Chắc cô là Long Vận Nhi hả, anh cả bảo tôi tới, lấy thông tin của cô để làm thủ tục nhập học lại vào trường đại học Lâm Giang”.
Lâm Hi nhìn Long Vận Nhi nói.
“Hả? Là anh trai bảo cô tới đây à! Mời vào, mau vào ngồi đã!”
Long Vận Nhi vội vàng mời vào nhà, vốn dĩ khi nghe lời nói của Lâm Hi, cô ấy vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng nhìn thấy chiếc xe đỗ ngoài cửa thì cô ấy lại nuốt lại tất cả những điều thắc mắc.
Chiếc xe đó là chiếc xe sang trọng bậc nhất, người lái chiếc xe cỡ đó thì đương nhiên thân phận không hề đơn giản.
Mà cô ấy lại gọi anh trai mình là anh cả, có lẽ là có quan hệ không bình thường với Long Thiên Tiếu. Điểm lại những người mà anh trai quen biết, tại sao cảm giác ai cũng vô cùng lợi hại, đều là người không tầm thường.
Đầu tiên là Tần Tiểu Manh, trong nhà còn mở bệnh viện tư, xe sang đi ra đi vào tấp nập.
“Tôi tên là Lâm Hi, tôi gọi anh trai cô là anh cả, cô là em gái của anh ấy, đương nhiên cũng coi là em gái của tôi”.
Nhìn thấy vẻ nghi ngờ của Long Vận Nhi, Lâm Hi giải thích.
“Vậy em gọi chị là chị Lâm Hi nhé”.
Long Vận Nhi cũng nói.
“Mẹ, có khách tới”.
Long Vận Nhi đưa Lâm Hi vào nhà, sau đó nói. Lý Bình đang làm cơm trong nhà, Long Đức Phúc thì đang ngồi dựa trên giường.
“Chào bác trai, bác gái ạ. Anh cả bảo cháu qua lấy hồ sơ của Vận Nhi, anh cả muốn sắp xếp Vận Nhi quay lại trường học”.
Lâm Hi cũng không thấy xa lạ, đi vào nhà vô cùng nhiệt tình nói.
“Chào cháu, nhanh ngồi đi. Trong nhà sơ sài, mong cháu không để bụng”.
Long Đức Phúc cũng nói, liếc nhìn Lâm Hi, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bên cạnh con trai mình sao luôn có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy. Mấy ngày trước là vợ của anh và Tần Tiểu Manh kia. Bây giờ tới Lâm Hi, nghe giọng điệu trong câu nói của cô ấy thì xem ra có quan hệ khá thân thiết với Long Thiên Tiếu.
“Cháu gọi Tiểu Tiếu là anh cả, lẽ nào cháu là em gái nuôi của Tiểu Tiếu?”
Đúng lúc này, Lý Bình cũng đi tới, trong tay cầm một tách trà nóng. Khi nhìn thấy rõ Lâm Hi thì trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô gái này trông cũng rất xinh đẹp như Cố Tuyết Cầm, nhưng Lâm Hi trông có vẻ nhanh nhẹn, thanh thoát hơn, giữa đôi lông mày còn thêm một phần khí khái.
“Cũng có thể nói vậy ạ. Cháu tên là Lâm Hi, bác trai bác gái có thể gọi cháu là Tiểu Hi. Những năm nay, cháu luôn đi theo anh cả, xem anh ấy như anh trai của cháu”.
Lâm Hi nghe thấy thế thì mỉm cười nói.
“Vậy thì tốt, Tiểu Tiếu có một cô em gái xinh đẹp như cháu mà chưa từng nói với bác”.
Lý Bình than thở nói.
“Thằng nhãi đó suốt ngày tỏ ra thần bí, bà còn hi vọng gì ở nó!”
Long Đức Phúc ở trên giường mở miệng nói.
“Tiểu Hi, Vận Nhi của nhà bác có thể quay lại trường học sao?”
Lý Bình lại hỏi.
Long Vận Nhi đưa Lâm Hi vào nhà, sau đó nói. Lý Bình đang làm cơm trong nhà, Long Đức Phúc thì đang ngồi dựa trên giường.
“Chào bác trai, bác gái ạ. Anh cả bảo cháu qua lấy hồ sơ của Vận Nhi, anh cả muốn sắp xếp Vận Nhi quay lại trường học”.
Lâm Hi cũng không thấy xa lạ, đi vào nhà vô cùng nhiệt tình nói.
“Chào cháu, nhanh ngồi đi. Trong nhà sơ sài, mong cháu không để bụng”.
Long Đức Phúc cũng nói, liếc nhìn Lâm Hi, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bên cạnh con trai mình sao luôn có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy. Mấy ngày trước là vợ của anh và Tần Tiểu Manh kia. Bây giờ tới Lâm Hi, nghe giọng điệu trong câu nói của cô ấy thì xem ra có quan hệ khá thân thiết với Long Thiên Tiếu.
“Cháu gọi Tiểu Tiếu là anh cả, lẽ nào cháu là em gái nuôi của Tiểu Tiếu?”
Đúng lúc này, Lý Bình cũng đi tới, trong tay cầm một tách trà nóng. Khi nhìn thấy rõ Lâm Hi thì trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô gái này trông cũng rất xinh đẹp như Cố Tuyết Cầm, nhưng Lâm Hi trông có vẻ nhanh nhẹn, thanh thoát hơn, giữa đôi lông mày còn thêm một phần khí khái.
“Cũng có thể nói vậy ạ. Cháu tên là Lâm Hi, bác trai bác gái có thể gọi cháu là Tiểu Hi. Những năm nay, cháu luôn đi theo anh cả, xem anh ấy như anh trai của cháu”.
Lâm Hi nghe thấy thế thì mỉm cười nói.
“Vậy thì tốt, Tiểu Tiếu có một cô em gái xinh đẹp như cháu mà chưa từng nói với bác”.
Lý Bình than thở nói.
“Thằng nhãi đó suốt ngày tỏ ra thần bí, bà còn hi vọng gì ở nó!”
Long Đức Phúc ở trên giường mở miệng nói.
“Tiểu Hi, Vận Nhi của nhà bác có thể quay lại trường học sao?”
Lý Bình lại hỏi.
“Nếu quay lại trường được thì tốt quá. Nếu không phải không có tiền thì bây giờ đứa trẻ này đã tốt nghiệp rồi, cũng không cần sống khổ như các bác”.
Long Đức Phúc ngồi trên giường cũng hơi xúc động mà nói. Bố mẹ nào cũng hi vọng con trai thì thành rồng, con gái thành phượng và họ cũng như vậy.
“Vấn đề này không có gì lớn lắm ạ. Đến lúc đó, lãnh đạo trường sẽ tự tới mời Vận Nhi quay lại học”.
Lâm Hi khẳng định chắc nịch nói.
“Tự đến mời, như vậy thì không cần đâu. Có thể quay lại học là tốt rồi, sao còn phiền phức tới lãnh đạo trường chứ?”
Lý Bình nghe thấy vậy thì cảm thấy được yêu thương mà kinh sợ, nói.