Vừa vào cửa, hai bố con đã chạm mặt Cố Vân Sơn.
“Con chào ông ạ”.
Long Tiểu Tịch rụt rè nói. Đối với Cố Vân Sơn, cô bé chỉ sợ như sợ người lạ chứ không sợ hãi như với Vương Mỹ. Nhưng vì Vương Mỹ mà Cố Vân Sơn cũng không dám lại gần Long Tiểu Tịch.
“Ừ”.
Cố Vân Sơn chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng.
Trở về phòng, Long Tiểu Tịch tung luôn đôi giày ra, nhảy nhót trên đất bằng đôi chân trần.
“Tiểu Tịch, hôm nay chị làm thêm mấy món, còn có món sườn xào chua ngọt mà em thích nhất đấy”.
Từ trong phòng bếp vang lên giọng nói của Cố Tuyết Cầm.
“Hả? Thật à? Em phải xem mới được!”
Long Tiểu Tịch đi chân đất vào phòng bếp, vì chưa đủ cao nên phải kiễng lên để nhìn đồ trong đ ĩa. Cố gắng một hồi, cuối cùng cô bé cũng nhìn thấy món sườn xào chua ngọt mà mình thích nhất.
“Có thật này, em cảm ơn chị Tuyết Cầm, chị Tuyết Cầm nấu ngon nhất, hi hi!”
Long Tiểu Tịch mừng rỡ, vui vẻ nói.
“Cái miệng nhỏ dẻo quá cơ”.
Cố Tuyết Cầm giả bộ ghét bỏ nói.
“Em có thể ăn thử trước tí ti không?”
Long Tiểu Tịch nhìn sườn xào chua ngọt trong đ ĩa, chớp chớp mắt, tỏ vẻ nghiêm túc nói.
“Long Tiểu Tịch, bố dạy con như nào nào?”
Đúng lúc này, giọng nói của Long Thiên Tiếu vang lên.
“Vâng”.
Long Tiểu Tịch có chút oán hận đáp lại, đôi chân nhỏ xíu lê bước khỏi phòng bếp.
“Con đi chân đất vào phòng bếp, không thấy bẩn sao? Đi, đi tắm rửa rồi nói!”
Long Thiên Tiếu ghét bỏ, nói. Nói xong, anh ôm Long Tiểu Tịch lên, cô bé cũng không vùng vẫy. Từ nhỏ cô bé đã vô cùng thích sạch sẽ, đặc biệt là tắm rửa. Sau một hồi lăn lộn thì cũng tới giờ ăn cơm.
Một bàn đồ ăn nóng hổi được bày lên, có thể thấy hôm nay tâm trạng của Cố Tuyết Cầm rất tốt, không chỉ làm một mâm đầy đồ ăn còn chuẩn bị cả rượu trắng.
“Mẹ ơi, ăn cơm thôi”.
Cố Tuyết Cầm lớn tiếng gọi. Không lâu sau, Vương Mỹ đi ra từ trong phòng, liếc nhìn Long Thiên Tiếu và Long Tiểu Tịch, vẻ mặt lạnh băng đáng sợ.
“Nào, đây là sườn xào chua ngọt mà em thích ăn nhất này”.
Cố Tuyết Cầm gắp một miếng sườn chua ngọt cho Long Tiểu Tịch, sau đó nói.
“Cảm ơn chị Tuyết Cầm”.
Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn nói.
“Nó không có tay à? Không tự gắp được sao?”
Vương Mỹ nhìn thấy cảnh này, thì trong lòng cực kỳ khó chịu. Con gái của bà ta lẽ nào lại coi đứa con hoang này là con gái của chính mình?
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì sắc mặt khẽ thay đổi nhưng không nói gì. Cô cầm bát lên ăn cơm. Long Thiên Tiếu và Long Tiểu Tịch cũng cúi đầu ăn cơm, vốn dĩ một ngày vui nhưng không khí bỗng trở nên bí bách, ngột ngạt rồi.
“Anh có muốn uống một chút không?”
Cố Tuyết Cầm cầm chai rượu trên mặt bàn, nhìn Long Thiên Tiếu. Hôm nay là một ngày vui lớn, nếu không uống rượu thì cô cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
“Tuyết Cầm, nó uống hay không liên quan gì đến con. Con đang làm cái gì vậy?”
Vương Mỹ lại lạnh lùng nói. Bà ta đã cảm thấy sâu sắc được thái độ của con gái với thằng vô dụng này quả thật đã thay đổi rồi.
“Cứ uống một chút nhé!”
Cố Tuyết Cầm rót cho Long Thiên Tiếu nửa chén, sau đó nói, cứ như không nghe thấy lời nói của Vương Mỹ.
“Rót cho bố nửa chén nào, hôm nay là ngày vui lớn. Bao nhiêu năm qua, cuối cùng nhà chúng ta cũng coi như nở mày nở mặt rồi”.
Cố Vân Sơn ăn một miếng, sau đó cảm động nói.
“Nở mày nở mặt thì liên quan gì đến ông. Đó là do con gái tôi có bản lĩnh, chứ dựa vào đồ vô dụng như ông thì cả đời cũng đừng nghĩ tới nở mày nở mặt”.
Vương Mỹ lại chanh chua nói.
“Con bé cũng là con gái của tôi mà”.
Cố Vân Sơn có chút bất lực nói.
“Bố, con kính bố một chén”.
Long Thiên Tiếu bỗng giơ cao chén rượu, sau đó nói.
“Tốt, tốt lắm, chắc chắn là phải uống một chén”.
Cố Vân Sơn và Long Thiên Tiếu vui vẻ cụng chén với nhau.
“Con cũng uống một chút!”
Cố Tuyết Cầm khẽ cười, nâng chén rượu lên cụng chén với Cố Vân Sơn và Long Thiên Tiếu.
“Con cũng muốn, con cũng muốn”.
Long Tiểu Tịch nhảy nhót nói. Nhưng cô bé nâng lên một cốc trà, rồi cũng cụng vào chén của ba người kia, sau đó uống một hơi đến cạn. Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm nhìn thấy thế cũng bật cười, đưa mắt nhìn nhau rồi cùng cạn chén.
Tửu lượng của Cố Tuyết Cầm cũng bình thường, uống được một chút thì hai má đã đỏ hồng lên.
Nhìn thấy hình ảnh gia đình ấm áp trước mắt, Vương Mỹ cảm thấy trong lòng vô cùng bức bối, khó chịu.
Họ cố ý cho bà ta xem đúng không? Thằng vô dụng này, thật sự không thể giữ nó lại thêm một ngày nào nữa, cũng không biết nó cho con gái bà ta uống thuốc gì mà thái độ của Cố Tuyết Cầm đối với thằng rác rưởi này lại thay đổi lớn như thế.
“Tôi ăn no rồi”.
Vương Mỹ lạnh lùng nói, bà ta buông đũa rồi đi vào trong phòng. Cố Vân Sơn thấy vậy thì chỉ bất lực thở dài, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Long Thiên Tiếu trở lại phòng mình, Long Tiểu Tịch thì lại tới phòng Cố Tuyết Cầm. Hai cô gái nhóm lại với nhau thì dường như nói mãi không hết chuyện.
“Cố Tuyết Cầm, con qua đây. Mẹ có chuyện muốn nói với con”.
Lúc này, Vương Mỹ ở trong phòng khách nói lớn, Cố Tuyết Cầm ở trong phòng mình cũng nghe thấy lời nói của bà ta.
“Em ở đây chơi nhé, chị sẽ quay lại nhanh thôi”.
Cố Tuyết Cầm nói với Long Tiểu Tịch đang ngồi trên giường. Cô bé nghe thấy thế thì khẽ gật đầu.
“Mẹ tìm con có việc gì đấy?”
Cố Tuyết Cầm đi vào phòng của Vương Mỹ rồi hỏi.
“Con tự xem đi”.
Vương Mỹ ném điện thoại cho Cố Tuyết Cầm. Trên màn hình điện thoại có vài bức ảnh, là những bức ảnh của Long Thiên Tiếu. Cố Tuyết Cầm mở ra xem thì khẽ nhíu mày.
“Mẹ lấy những bức ảnh này ở đâu?”
Cố Tuyết Cầm ủ rũ hỏi.
“Vừa chụp xong, ở cổng khu, một đứa con gái đưa bố con nó về”.
Vương Mỹ hơi nâng tông giọng lên, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.
“Thế thì chứng tỏ điều gì?”
Cố Tuyết Cầm cảm thấy phiền não, cất lời hỏi.
“Cái này chưa đủ rõ ràng sao? Đây chính là hồ ly tinh. Hai đứa chưa ly hôn, nó lại tìm hồ ly tinh bên ngoài. Mẹ đã hỏi chỗ bác Lưu rồi. Đây không phải lần đầu tiên con hồ ly tinh đó đưa thằng vô dụng này về đâu. Nếu bọn nó không có quan hệ đặc biệt thì tại sao mỗi lần đều đưa thằng vô dụng này về nhà?”
Vương Mỹ thẳng thừng nói.
“Như vậy cũng quá là miễn cưỡng đi. Hơn nữa, con và anh ấy chỉ hữu danh vô thực, con dựa vào cái gì mà quản lý chứ? Mà đây chắc chỉ là bạn của anh ấy thôi”.
Cố Tuyết Cầm cảm thấy không còn gì để nói.
Vương Mỹ lạnh lùng nói, bà ta buông đũa rồi đi vào trong phòng. Cố Vân Sơn thấy vậy thì chỉ bất lực thở dài, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Long Thiên Tiếu trở lại phòng mình, Long Tiểu Tịch thì lại tới phòng Cố Tuyết Cầm. Hai cô gái nhóm lại với nhau thì dường như nói mãi không hết chuyện.
“Cố Tuyết Cầm, con qua đây. Mẹ có chuyện muốn nói với con”.
Lúc này, Vương Mỹ ở trong phòng khách nói lớn, Cố Tuyết Cầm ở trong phòng mình cũng nghe thấy lời nói của bà ta.
“Em ở đây chơi nhé, chị sẽ quay lại nhanh thôi”.
Cố Tuyết Cầm nói với Long Tiểu Tịch đang ngồi trên giường. Cô bé nghe thấy thế thì khẽ gật đầu.
“Mẹ tìm con có việc gì đấy?”
Cố Tuyết Cầm đi vào phòng của Vương Mỹ rồi hỏi.
“Con tự xem đi”.
Vương Mỹ ném điện thoại cho Cố Tuyết Cầm. Trên màn hình điện thoại có vài bức ảnh, là những bức ảnh của Long Thiên Tiếu. Cố Tuyết Cầm mở ra xem thì khẽ nhíu mày.
“Mẹ lấy những bức ảnh này ở đâu?”
Cố Tuyết Cầm ủ rũ hỏi.
“Vừa chụp xong, ở cổng khu, một đứa con gái đưa bố con nó về”.
Vương Mỹ hơi nâng tông giọng lên, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.
“Thế thì chứng tỏ điều gì?”
Cố Tuyết Cầm cảm thấy phiền não, cất lời hỏi.
“Cái này chưa đủ rõ ràng sao? Đây chính là hồ ly tinh. Hai đứa chưa ly hôn, nó lại tìm hồ ly tinh bên ngoài. Mẹ đã hỏi chỗ bác Lưu rồi. Đây không phải lần đầu tiên con hồ ly tinh đó đưa thằng vô dụng này về đâu. Nếu bọn nó không có quan hệ đặc biệt thì tại sao mỗi lần đều đưa thằng vô dụng này về nhà?”
Vương Mỹ thẳng thừng nói.
“Như vậy cũng quá là miễn cưỡng đi. Hơn nữa, con và anh ấy chỉ hữu danh vô thực, con dựa vào cái gì mà quản lý chứ? Mà đây chắc chỉ là bạn của anh ấy thôi”.
Cố Tuyết Cầm cảm thấy không còn gì để nói.
“Bạn bè? Thằng rác rưởi này mà có bạn như vậy, nhìn thấy cái xe này là xe gì chưa? Giá của nó phải đến chục triệu đấy. Hoặc là thằng này có hồ ly tinh bên ngoài, hoặc là được bao nuôi”.
Vương Mỹ khẳng định chắc như đinh đóng cột.
“Mẹ, mẹ ngủ sớm đi. Mẹ không cần lo những chuyện này!”
Cố Tuyết Cầm chẳng muốn nói gì thêm nữa. Cô không ngờ rằng, mẹ mình lại có thành kiến sâu đậm như vậy với Long Thiên Tiếu.
Vương Mỹ còn muốn nói gì nữa, nhưng Cố Tuyết Cầm đã rời khỏi phòng của bà ta, hơn nữa còn giúp bà ta đóng cửa lại.