Ông Bố Chiến Thần

Chương 41




Chương 41: Trẻ con vô tội

Đối với vấn đề bất thình lình xảy ra này, Long Tiểu Tịch có chút không kịp phản ứng, thật lâu sau cô bé mới nói.

“Em cảm thấy đều được!”

Long Tiểu Tịch chớp mắt.

“Vì sao?”

“Bởi vì chị và chị Lâm Hi đối xử với Tiểu Tịch rất tốt. Tiểu Tịch muốn nói cho bố biết chị Tuyết Cầm là một cô gái tốt”.

Long Tiểu Tịch nói như vậy, không biết vì sao sau khi nghe xong, Cố Tuyết Cầm lại cảm thấy trong lòng ấm áp.

“Tiểu Tịch hiểu chuyện quá, đêm nay em ở đây ngủ với chị được không?”

Cố Tuyết Cầm xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Tịch, nói với giọng cưng chiều.

“Chị Tuyết Cầm, bố nói sau này em ở với ông bà nội, vậy sau này em còn được gặp chị không?”

Long Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi, trong giọng nói bất giác lộ vẻ quyến luyến.

Nghe câu hỏi của Tiểu Tịch, trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút cảm động, mấy năm nay, những gì cô đã hi sinh, chẳng phải đứa nhỏ này đều hiểu sao? Cô không thể nào chấp nhận một người chồng từng có một đời vợ và một đứa nhỏ không có quan hệ gì với mình, nhưng tới tận bây giờ, cô vẫn cho rằng trẻ con là vô tội nên cũng chưa từng đối xử tệ với đứa nhỏ.

Từ nhỏ, tiền tã, tiền sữa, tất cả đều do cô – người chẳng quan hệ máu mủ gì bỏ ra cho bé, thậm chí năm ngàn tiền nhập học cũng do cô đóng.

Cô có thể nhìn một người đàn ông chịu khổ nhưng không thể trơ mắt nhìn một đứa nhỏ bị khổ sở và bị giày vò.

“Tất nhiên là được!”

Cố Tuyết Cầm cười khổ, cô ôm Long Tiểu Tịch, khẽ hỏi.

“Ông bà nội em ở đâu?”

Cố Tuyết Cầm lại hỏi.

“Tiểu Tịch không biết, hình như ở phía tây thành phố!”

Long Tiểu Tịch chớp mắt đáp.

“Nhà ở phía tây thành phố cách nhà trẻ xa quá, vậy sau này sao em đi học?”

Cố Tuyết Cầm nở nụ cười hỏi.

“Vậy làm sao ạ?”

“Đi nào, để chị hỏi bố em!”

Cố Tuyết Cầm bế Long Tiểu Tịch lên rồi nói.

“Vâng!”

Long Tiểu Tịch đồng ý, Cố Tuyết Cầm ôm Long Tiểu Tịch, đi tới phòng của Long Thiên Tiếu rồi gõ cửa.

“Vào đi!”

Long Thiên Tiếu đáp một tiếng, trong nhà này, người tới phòng của anh mà gõ cửa cũng chỉ có một người, đó là Cố Tuyết Cầm. Cũng chỉ có Cố Tuyết Cầm chưa từng đặt chân vào phòng anh nửa bước và anh cũng chưa từng đi vào phòng cô.

“Bố ơi!”

Long Tiểu Tịch gọi một tiếng.

“Ừ, trò chuyện xong rồi à? Nói xong thì đi ngủ thôi nào!”

Lúc này đã là mười giờ tối, Long Tiểu Tịch luôn đi ngủ khá sớm.

“Long Thiên Tiếu, bố mẹ anh ở phía Tây thành phố à?”

Cố Tuyết Cầm hỏi thẳng.

“Đúng vậy!”

Long Thiên Tiếu đáp.

“Phía tây thành phố cách bên này xa quá, cô bé tới trường cũng trở thành vấn đề, anh muốn về nhà bố mẹ ở thì cô bé làm sao đây, dù có xe đưa đón thì chặng đường cũng dài lắm”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Tôi cũng đã nghĩ tới vấn đề này rồi, tôi sẽ mua một căn nhà ở gần đây”.

Long Thiên Tiếu nghe Cố Tuyết Cầm hỏi thì thoáng sững người rồi đáp.

“Mua nhà? Anh biết giá nhà ở đây bao nhiêu không?”

Cố Tuyết Cầm nghe anh nói thế thì cảm thấy như mình nghe thấy việc gì đó buồn cười lắm. Rốt cuộc Long Thiên Tiếu này không biết giá thị trường hay là anh ta ngốc thật? Long Thiên Tiếu nghe cô hỏi thì không nói gì, anh biết tại sao cô lại hỏi như vậy.

“Khu chúng ta ở là khu nhà thấp nhất trong khu Vân Lan Sơn rồi, bây giờ giá nhà ở đây đã là hai mươi hai ngàn tệ một mét vuông, nơi khác đã hơn ba mươi ngàn. Anh muốn mua nhà thì trừ phi trong tay anh có mấy triệu, anh đã biết chưa?”

Cố Tuyết Cầm cảm thấy suy nghĩ của Long Thiên Tiếu có chút ngây thơ, vì vậy cô mới hung dữ nói.

“Tôi biết mấy việc này!”

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, tuy anh không quá quan tâm mấy thứ này nhưng nếu không biết cả giá nhà thì đã không còn là không quan tâm nữa mà là ngu xuẩn.

“Biết là tốt! Vì thế, bây giờ anh cứ ở lại đây, không phải cô bé còn cần đến trường à, còn về phần bố mẹ, tôi sẽ nói rõ với họ”.

Cố Tuyết Cầm nghe Long Thiên Tiếu nói xong, cô thở dài thườn thượt.

“Vậy cũng được. Dù mua nhà nhưng tôi không thể thu xếp nhà cửa nhanh như vậy vì tôi còn có chuyện quan trọng hơn nhà cửa nữa!”

Long Thiên Tiếu trầm ngâm một hồi mới nói.

“Quyết định vậy nhé, tôi đi nói với mẹ!”

Cố Tuyết Cầm nghe thế thì có chút vui vẻ. Cô ôm Long Tiểu Tịch lên, rời khỏi phòng Long Thiên Tiếu rồi về tới phòng mình, đặt cô bé trên giường mình rồi dặn.

“Chị sẽ về ngay thôi. Em mệt thì cứ ngủ trước nha!”

Cố Tuyết Cầm nói với Long Tiểu Tịch, cô bé nghe xong ngoan ngoãn gật đầu. Cố Tuyết Cầm ra khỏi cửa là đi thẳng xuống dưới lầu, vào thẳng phòng Vương Mỹ.

“Mẹ, tạm thời Long Thiên Tiếu không thể đi”.

Cố Tuyết Cầm vào phòng rồi ngồi xuống bên giường Vương Mỹ.

“Cái gì mà không thể đi? Sau khi ly hôn với con, thẳng vô dụng kia phải dẫn con gái rời khỏi nhà họ Cố chúng ta ngay và luôn”.

Vương Mỹ nghe Cố Tuyết Cầm nói thì phản ứng rất kích động.

“Tiểu Tịch cần đến nhà trẻ Tiểu Ngư, chỗ chúng ta rất gần nhà trẻ. Nếu rời đi, anh ta phải về chỗ bố mẹ ở phía Tây thành phố, như vậy việc đến trường của Tiểu Tịch cũng thành vấn đề lớn”.

Cố Tuyết Cầm kiên nhẫn giải thích, trong lòng có chút mong đợi là Vương Mỹ sẽ hiểu cho sự khó xử của Long Thiên Tiếu.

“Vậy thì liên quan gì tới chúng ta? Con bé kia chỉ là đứa con hoang, chẳng lẽ con thật sự coi nó là con mình? Đứa con gái ngốc này, con làm sao thế, Long Thiên Tiếu là thằng vô dụng, đừng bảo con thích thằng bất tài đó rồi đấy?”

Vương Mỹ nghe xong lời của Cố Tuyết Cầm thì trong lòng cảm thấy không ổn.

“Mẹ, đứa nhỏ vô tội, chuyện của người lớn thì không nên liên lụy tới trẻ nhỏ. Con đã quyết định chuyện này, dù mẹ phản đối thì cũng vô dụng. Cứ quyết định vậy đi!”

Cố Tuyết Cầm đứng lên, kiên quyết nói.

“Con…”

Thấy Cố Tuyết Cầm kiên quyết cứng rắn như vậy, Vương Mỹ nhất thời không biết nói gì.

“Vả lại, sau này mẹ đừng có kiểu mở miệng là nói người ta vô dụng, bất tài. Long Thiên Tiếu là một người đàn ông, anh ấy có lòng tự trọng. Đặc biệt là Tiểu Tịch, mẹ đừng tối ngày gọi cô bé là con hoang, đứa nhỏ vô tội, không nên sống trong hoàn cảnh bị mắng mỏ như thế”.

Cố Tuyết Cầm đột nhiên nhớ ra gì đó rồi nói với Vương Mỹ. Bà ta nghe thế thì sững người, chẳng lẽ con gái mình uống lộn thuốc à?

“Con…”

“Nếu không còn chuyện gì nữa, con ra ngoài trước!”

Cố Tuyết Cầm nói xong thì chào mẹ rồi ra khỏi phòng, để lại Vương Mỹ vẫn đờ đẫn tại chỗ.

Sau khi rời khỏi phòng mẹ, Cố Tuyết Cầm lại về phòng mình. Vừa vào, cô thấy Long Tiểu Tịch đã ngủ, có điều chăn chưa đắp, chỉ nằm nhoài ra giường ngủ luôn.

Cố Tuyết Cầm bế cô bé lên, bỏ vào chăn, chính cô cũng chui vào trong chăn, nhìn Long Tiểu Tịch ngủ với gương mặt đáng yêu, Cố Tuyết Cầm cẩn thận ôm bé vào lòng.

Nếu cô bé này là con ruột của mình thì tốt biết bao! Trong lòng Cố Tuyết Cầm bỗng xuất hiện ý nghĩ này, thật ra cô cũng khá thích trẻ con.