Ông Bố Chiến Thần

Chương 30




Chương 30: Chỉ cần em sẵn sàng

“Năm 11 tuổi, anh bị bọn buôn người bắt đi, sau đó được một đạo sĩ đang đi ngao du bốn phương cứu thoát. Để báo đáp ân tình của ông ấy mà anh đồng ý gia nhập đội ngũ của ông ấy và trở thành một quân nhân”.

Long Thiên Tiếu cau mày, như đang nhớ lại điều gì đó rồi nói nửa giả nửa thật. Thân phận của anh vô cùng đặc biệt, đương nhiên anh không thể nói hết mọi chuyện ra được.

“Thì ra là vào quân đội, chẳng trách con đánh nhau lại giỏi thế, cũng không báo tin bình an cho cả nhà!”

Long Đức Phúc cảm động nói.

“Anh, em nghe nói độ tuổi tối thiểu để tuyển binh ở các chiến khu của đế quốc là 18 tuổi. Tại sao 11 tuổi anh đã có thể nhập ngũ rồi?”

Long Vân Nhi nghe đến đây thì tìm thấy sơ hở.

“Vì anh là người đặc biệt nhất, vì đặc biệt nên anh cũng không thể báo tin về nhà được”.

Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì chỉ bình tĩnh nói.

“Tiểu Tiếu, vậy sau này con định thế nào?”

Lý Bình lại hỏi.

“Con muốn chữa chân của bố trước, sau đó chúng ta cũng nên chuyển nhà thôi, chỗ này quá cũ rồi”.

Long Thiên Tiếu nhìn xung quanh căn phòng, có chút cảm khái nói. Đây là khu ổ chuột phía Tây thành phố. Mấy nhà ở đây đều chỉ là những nhà mái bằng đơn sơ và ẩm thấp. Khi trời mưa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dột.

“Chân của bố không sao đâu. Con có tiền thì cứ lo cho con cái thật tốt, không cần chi nhiều tiền cho ông già này đâu. Để cho con ăn ngon mặc đẹp còn tốt hơn so với tất cả mọi thứ. Còn chuyện chuyển nhà, thì chuyển đi đâu. Bây giờ giá nhà ở khu ngoại ô Lâm Giang cũng phải hai, ba mươi ngàn một mét vuông. Người như chúng ta có làm cả đời cũng không mua nổi nhà đâu”.

Long Đức Phúc nghe vậy thì thở dài nói.

“Chuyện nhà cửa con có thể giải quyết. Chân của bố cũng phải chữa, một thời gian nữa con sẽ bảo người liên hệ với chuyên gia về bệnh này!”

Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.

“Lấy đâu ra nhiều tiền thế con?”

Lý Bình có chút khó xử nói.

“Tần Viễn Lâm, người giàu nhất Lâm Giang là bạn con. Con bảo ông ta tặng một căn nhà chắc chắn không có vấn đề gì. Còn chuyên gia trị xương khớp thì con có thể tìm qua kênh khác”.

Long Thiên Tiếu mỉm cười, nói.

“Tần Viễn Lâm là bạn của anh á? Anh, anh chắc chắn không nói đùa chứ? Còn tặng cho anh nhà nữa à?”

Long Vân Nhi nghe thấy thế thì mở to mắt, vẻ mặt khó tin. Câu nói như thế mà nghe từ miệng người khác thì chắc chắn cô sẽ nghĩ người đó điên rồi. Nhưng bây giờ người nói câu đó là anh trai cô ấy, hơn nữa Long Thiên Tiếu nói rất nghiêm túc, không mang vẻ đùa cợt chút nào.

“Anh không đùa! Bây giờ Vận Nhi vẫn đi học phải không?”

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Em không đi học nữa, trong nhà không có tiền, nên học kỳ trước đã nghỉ học rồi ạ!”

Nói đến chuyện này, Long Vận Nhi có chút chán nản nói.

“Học kỳ trước Vận Nhi nghỉ học ở đại học Lâm Giang, tình hình trong nhà như thế, cũng không nuôi nổi em gái con học tiếp”.

Lý Bình thở dài, bất lực nói.

“Là người làm cha, bố thật sự có lỗi với con bé. Năm đó, điểm thi của con bé là ba điểm cao nhất thành phố Lâm Giang, có thể vào ngành y của đại học Lâm Giang. Đây là chuyện khiến bố tiếc nuối nhất trong cuộc đời này”.

Long Đức Phúc bùi ngùi nói.

“Bố, bố đừng nói thế, là chính con muốn nghỉ học”.

Long Vận Nhi cúi đầu nói.

“Em cứ tiếp tục đi học nhé. Những chuyện này để anh xử lý”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Anh, em đã nghỉ học rồi, anh còn giải quyết thế nào nữa, lẽ nào còn có thể bảo nhà trường mời em quay lại hay sao, đại học Lâm Giang là đại học trọng điểm đứng top đầu cả nước, họ không thiếu một học sinh ưu tú như em”.

Long Vận Nhi có chút thất vọng nói.

“Chỉ cần em muốn thì anh sẽ bảo họ mời em quay lại học, em thấy thế được không?”

Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì bật cười, nói.

“Anh, anh đừng trêu em, đừng nói cái chuyện không thể đấy”.

Long Vạan Nhi xua tay nói.

“Mọi chuyện đều có anh, em cứ yên tâm”.

Long Thiên Tiếu lại cười nói. Người một nhà mười tám năm mới được đoàn viên, sau bữa cơm trưa xong thì ngồi trò chuyện đến tận chiều, Long Thiên Tiếu làm giúp Long Đức Phúc và Lý Bình vài việc nặng xong thì rời đi.

Long Thiên Tiếu rời đi, hai ông bà đương nhiên không nỡ. Nhưng Long Thiên Tiếu nói tạm thời đang ở bên ngoài, đợi sau khi mua nhà xong thì sẽ ở cùng. Hai ông bà đành đồng ý nhưng trong lòng họ căn bản không tin Long Thiên Tiếu có thể mua được nhà.

Quan trọng là không phải Long Thiên Tiếu nói mua mà là tặng, bảo người giàu nhất Lâm Giang, Tần Viễn Lâm tặng nhà cho bọn họ, nghĩ thôi cũng đã buồn cười.

Trước khi rời khỏi nhà, Long Thiên Tiếu mượn điện thoại của Long Vận Nhi gửi cho Lâm Hi một tin nhắn bảo cô ấy đến phía Tây thành phố đón anh. Điện thoại mà Tần Viễn Lâm tặng anh lúc trước không có sim, cho nên, anh đang nghĩ lần này ra ngoài thì làm một cái sim luôn.

Vì không muốn người trong nhà biết đến Lâm Hi, nên Long Thiên Tiếu đã từ chối bố mẹ và em gái tiễn ra cửa, tự mang con gái đến một trạm xe bus ở phía Tây thành phố đợi Lâm Hi.

“Khốn kiếp, tại sao bây giờ hạng người nào cũng đi xe bus thế, đùa à, nhìn như ăn mày vậy”.

Tại trạm xe bus, một cậu thanh niên đeo kính ngồi trên ghế dưới tấm biển báo nhìn Long Thiên Tiếu có chút chán ghét nói, thậm chí lúc nói chuyện còn có ý tránh người ra, muốn cách xa Long Thiên Tiếu một chút.

Giọng nói to như thế, đương nhiên là Long Thiên Tiếu có thể nghe thấy, nhưng anh không thèm để ý, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ của bé con.

“Không phải là 2 tệ đã đủ mua vé xe bus rồi sao? Chuyến xe 2 tệ thì ăn xin cũng mua được. Cậu nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của cậu ta đi, tôi thấy còn không bằng ăn xin kìa”.

Một người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cậu thanh niên đeo kính nói. Bà ta nhìn Long Thiên Tiếu, trong ánh mắt đầy vẻ coi thường.

Đối với những lời nói như thế, Long Thiên Tiếu cũng đều để ngoài tai. Đúng lúc này, một chiếc Lamborghini cực ngầu chậm rãi chạy tới. Người đợi xe ở trạm xe bút đổ dồn ánh mắt nhìn chiếc Lamborghini và người đẹp đeo kính râm ngồi trong xe.

Xe sang người đẹp, đây mới là người thuộc tần lớp thượng lưu, là ước mơ cả đời của tất cả mọi người.

Khi chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt họ, thì họ phấn khích đến nỗi tim đập thình thịch. Chiếc xe sang trọng như vậy mà lại đỗ trước mặt mình, có thể tiến lên sờ một chút được không? Mọi người đều không nhịn được mà nghĩ như vậy.

Khi người đẹp đi xuống từ trên xe, tháo kính râm để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp thì tất cả đều sững sờ.

Nhìn Lâm Hi lái xe tới, Long Thiên Tiếu đưa con gái đi qua, nhưng lúc này thì bị một bàn tay ngăn lại.

“Ông chú này, chú muốn đi đâu?”

Cậu thanh niên bỏ kính ra hỏi.

“Lên xe, người đón tôi tới rồi”.

Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.

“Ngồi xe gì, chú cũng không nhìn lại xem bản thân mình đi, chú cũng đủ tư cách ngồi lên chiếc xe đó sao? Sợ rằng chú có suy nghĩ quấy rối với chị gái kia. Là một thanh niên của thành phố Lâm Giang, Dương Vĩ tôi có nghĩa vụ phải ra tay hành nghĩa, chú hiểu không? Mời chú rời khỏi đây ngay lập tức”.

Cậu thanh niên đeo kính nhìn Long Thiên Tiếu, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt. Người đẹp như thế, hiếm có dịp được gặp. Nếu có thể thu hút sự chú ý của cô ấy thì không phải là quá tốt hay sao.