Ông Bố Chiến Thần

Chương 147




“Cược, cược thế nào?”  

Khi các thực tập sinh nghe những lời này, tất cả đều có chút khó hiểu.  

“Cược xem ngày mai Bách Lý Vô Cầu có xuất hiện ở chỗ này không, nếu anh ta có mặt như đã hẹn thì các người phải xin lỗi tôi”, Long Thiên Tiếu cười nhếch miệng và nói. Anh ta thừa biết Bách Lý Vô Cầu giống như một vị thần trong mắt những người này, nếu đã là thần thì sẽ có sự kiêu ngạo của thần, làm sao có thể dễ dàng đến một nơi như thành phố Lâm Giang, hơn nữa còn là vì một người không quen biết?  

“Vậy thì không vấn đề gì, nếu anh thua rồi thì anh cũng xin lỗi và nhận thua với chúng tôi, có được không?”, có thực tập sinh đứng sau Tạ Trường Lâm nói.  

“Như thế không được”, Long Thiên Tiếu dường như nói mà không cần suy nghĩ.  

“Tại sao?”, mọi người hỏi.  

“Nếu như tôi cúi đầu xin lỗi và nhận sai với các người, tôi sợ các người nhận không nổi. Long Thiên Tiếu tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng cúi đầu với ai!”  

Long Thiên Tiếu nói với vẻ mặt lãnh đạm. Mọi người nghe xong đều bàn tán xôn xao.  

“Anh nghĩ anh là ai thế? Anh xin lỗi, nhận sai với chúng tôi còn sợ chúng tôi nhận không nổi hay sao?”  

“Đúng thế, anh nghĩ mình là cái thá gì chứ?”  

“Ngông cuồng, quá ngông cuồng rồi”, đám đông nghe vậy đều có chút khó chịu, bọn họ chưa từng thấy một người kiêu ngạo như vậy, không coi ai ra gì.  

“Anh thanh niên ơi, ông già như tôi có thể nhận nổi lời xin lỗi của anh không?”  

Lúc này, Tạ Trường Lâm lạnh lùng lên tiếng, sắc mặt không được tốt lắm. Ông ta chưa từng thấy người nhà bệnh nhân nào kiêu ngạo như vậy, không chỉ kiêu ngạo mà còn nói có thể mời được thần y Bách Lý Vô Cầu, đúng là ăn nói vớ vẩn.  

Long Vận Nhi đứng ở bên cạnh, nghe thấy những lời này, ra sức đưa mắt ra hiệu với Long Thiên Tiếu, bảo anh đừng nói linh tinh nữa. Long Thiên Tiếu cũng nhìn thấy ánh mắt của Long Vận Nhi rồi nhưng anh không để ý, mà vẫn làm theo ý mình.  

“Ông cũng nhận không nổi’, Long Thiên Tiếu nhìn Tạ Trường Lâm, nói một cách kiêu ngạo.  

“Anh…”  

Tạ Trường Lâm muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, có chút khó chịu.  

“Viện Trưởng Tạ, chú Long Thiên Tiếu đây là bạn của bố cháu, chú ấy tuổi trẻ hiếu thắng, mong ông đừng để ý”.  

Lúc này, Tần Tiểu Manh cất tiếng nói, thực ra cô bé cũng không tin là Long Thiên Tiếu có thể mời được vị thần y trong lời đồn đến, vị bác sĩ đó nếu có thể dễ dàng mời được đến thế thì không phải là thần y nữa rồi”.  

Bách Lý Vô Cầu là ai? Nhà họ Tần là nhà giàu số một ở thành phố Lâm Giang này mà cũng không mời được một nhật vật như vậy  

“Tôi thấy không giống kiểu tuổi trẻ hiếu thắng, cô Tiểu Manh đây còn trẻ hơn anh ta nhiều nhưng tôi cũng không thấy cô Tiểu Manh tuổi trẻ hiếu thắng”.  

Tạ Trường Lâm nói một cách tức giận, một người bình thường thôi sao lại có thể kiêu ngạo và không coi ai ra gì như vậy?  

Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy cũng có chút xấu hổ, không biết nên đối đáp như thế nào.  

“Vậy anh nói xem, nếu là anh thua thì anh sẽ như thế nào?”, Tạ Trường Lâm kiềm nén cơn giận và hỏi. Dù sao thì người này cũng là bạn của bố Tần Tiểu Manh, nghe cách nói của Tần Tiểu Manh thì người này và Tần Viễn Lâm còn có chút quan hệ, giờ phút này ông ta chỉ đành kiềm nén cơn tức giận.  

“Tôi có tiền”, Long Thiên Tiếu nói một cách đơn giản và gay gắt.  

“Nếu đã như thế, nếu như anh lấy thì anh phải đền năm mươi ngàn tệ cho chúng tôi. Tôi có mấy học sinh đều xuất thân từ gia đình khó khăn, nếu anh đã đồng ý bỏ tiền ra thi chúng tôi đương nhiên rất vui, vừa hay có thể giải quyết được một chút khó khăn trong cuộc sống”, Tạ Trường Lâm sau khi nghe xong liền thuận nước đẩy thuyền nói.  

“Như thế thì còn gì bằng, cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai, chúng ta có thể cùng nhau chứng kiến sự xuất hiện của Bạch Lý Vô Cầu tại đây”.  

Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng gật đầu, anh cũng đồng ý với đề nghị của Tạ Trường Lâm.  

“Cô gái à, ông muốn nhờ cháu làm chứng chuyện này, không để một số người ăn nói lung tung”.  

Tạ Trường Lâm nhìn Tần Tiểu Manh, chắp hai tay vào nhau, nói một cách vô cùng nghiêm túc.  

“Ông yên tâm ạ, cháu đã nhìn thấy việc này, chú ấy không thể chơi xấu được”.  

Tần Tiểu Manh nói. Cô bé cũng cho rằng Long Thiên Tiếu không thể mời được Bách Lý Vô Cầu, nhưng nhớ đến lời nói của bố mình rằng lai lịch của Long Thiên Tiếu rất đặc biệt, trong lòng cô bé lại do dự, không lẽ Long Thiên Tiếu này lại thật sự có quan hệ gì với thần y Bách Lý Vô Cầu, thậm chí là bạn bè?  

“Hừ… Nếu đã như vậy thì chúng tôi đi trước. Nhưng tôi vẫn muốn nói với anh một tiếng, chân của bố anh nên phẫu thuật càng sớm càng tốt, không thể chậm trễ”.  

Tạ Trường Lâm hừ lạnh một tiếng, lúc rời đi lại nói ra một câu như vậy, sau khi nói xong liền cùng một nhóm thực tập sinh rời đi.  

“Anh ơi, anh tranh cãi với ông ta làm gì?”  

Long Vận Nhi có chút không nói nên lời, nếu đã biết người đó là viện trưởng của bệnh viện Long Hà thì tại sao còn đi đắc tội với người ta làm gì?  

“Đúng thế, ông chú này, không phải cháu nói chú đâu nhưng mà chú lắm tiền quá mà không có chỗ tiêu à? Bố cháu nói rồi, không thể mời được cái gì mà Bách Lý Vô Cầu đó, chú tỉnh táo lại đi!”  

Tần Tiểu Manh cũng công kích không thương tiếc.  

“Ngộ nhỡ anh ta không đến thì sao?”  

Long Thiên Tiếu nghe thấy thế cũng không để ý, chỉ cười nhẹ. Tần Tiểu Manh cũng không còn gì để nói, chỉ thở dài một cách bất lực.  

“Bây giờ chú cũng ở đây rồi, chắc không còn cần cháu ở chỗ này làm gì nữa nhỉ?”, Tần Tiểu Manh lại nói.  

“Không còn việc gì nữa, nếu cháu bận thì có thể đi”, Long Thiên tiếu nói một cách lãnh đạm.  

“Vậy được, có chuyện gì thì gọi điện cho cháu”.  

Tần Tiểu Manh nói, tay làm động tác giống như đang gọi điện thoại, sau đó chào tạm biệt đám người Lý Bình rồi đi khỏi bệnh viện.  

“Chỗ này là bệnh viện cao cấp, sẽ có bữa ăn dinh dưỡng riêng, hai ngày này bố cứ ăn ở đây đi!”, Long Thiên Tiếu nói.  

“Không vấn đề gì, bố ăn gì cũng được, chúng ta xuất thân như vậy còn có thể kén ăn hay sao?”  

Long Đức Phúc nghe vậy liền cười bất đắc dĩ. Ông chưa bao giờ ở trong phòng bệnh cao cấp như này, đồ ăn ở bệnh viện cao cấp còn có thể dở sao?  

“Như vậy thì bố cứ ở đây đi nhé, con đưa mọi người ra ngoài ăn cơm. Buổi tối thì để mẹ ở lại đây cùng bố là được rồi”.  

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Long Thiên Tiếu nói.  

“Không cần đâu, bố không cần ai chăm, chỗ này có hộ lý, không cần đâu. Ngày mai, mẹ con còn phải dậy sớm bán đồ ăn sáng”.  

Long Đức Phúc phất phất tay và nói.  

“Đừng lo cái quầy bán đồ ăn sáng nữa. Đợi mọi việc ổn định rồi, nếu mẹ vẫn muốn làm chút việc gì đấy, con sẽ mở một cửa hàng để mẹ buôn bán”, Long Thiên Tiếu sau khi nghe vậy liền nói. Một quầy hàng nhỏ bán đồ ăn sáng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, hơn nữa phải thức khuya dậy sớm, quá vất vả.  

“Thằng bé ngốc, mở cửa hàng không cần tiền hay sao? Đừng nhắc lại chuyện đó nữa”, Lý Bình nghe vậy, trong lòng tuy rằng vui mừng nhưng ngoài mặt lại nói một cách trách móc.  

“Tiền không thành vấn đề, mẹ đừng lo lắng nữa, con có thể lo liệu được”, Long Thiên Tiếu cười nói.