Ông Bố Chiến Thần

Chương 143




Long Thiên Tiếu và Long Vận Nhi ăn no rồi, so với Tần Tiểu Manh ăn như hổ đói thì họ lại ăn khá từ tốn.  

“Ăn khá nhiều rồi, có thể xuất phát, đến bệnh viện sắp xếp một chút!”  

Long Thiên Tiếu nói.  

“Không được!”  

Tần Tiểu Manh tựa vào ghế phản đối.  

“Tại sao?”  

Long Thiên Tiếu hỏi.  

“Cháu không đi được nữa, để thức ăn tiêu hóa chút đã, trướng bụng quá!”  

Tần Tiểu Manh hơi bối rối đáp.  

“Thiên Tiếu, đợi lát nữa cũng được! Vừa ăn xong, cứ để mọi người nghỉ ngơi một chút!”  

Lý Bình ngồi bên cạnh cũng nói.  

“Cháu có cần ăn uống thảm thiết như vậy không? Dù gì cháu cũng là con gái mà”.  

Long Thiên Tiếu cạn lời, bây giờ Tần Tiểu Manh chẳng có chút dáng vẻ nào của cô chủ nhà họ Tần cả.  

“Chẳng phải tại chú làm to cái bụng cháu à?”  

Tần Tiểu Manh xoa bụng mình, oán trách.  

“Bụng cháu to lên thì có liên quan gì đến chú?”  

Long Thiên Tiếu buông tay không nói nên lời, lời này cứ như Long Thiên Tiếu anh đè đầu Tần Tiểu Manh ép ăn cho bằng hết vậy.  

“Cháu trách chú đấy, là chú làm cháu to bụng!”  

Tần Tiểu Manh tức giận nói, nhưng cô bé vừa dứt lời, Long Đức Phúc trên giường, Long Vận Nhi và Lý Bình ở bên cạnh đều sửng sốt.  

Cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của mọi người, Tần Tiểu Manh mới nhận ra mình lỡ lời, mặt không khỏi đỏ ửng.  

“Không phải, ý cháu là bụng cháu trở nên to là vì chú ấy!”  

“Không đúng không đúng, cháu không có ý đó. Ý của cháu là vì chú ấy mà bụng cháu mới trở nên to thế này!”  

Tần Tiểu Manh vội giải thích, chỉ là nhất thời rơi vào bẫy logic ngôn ngữ, càng nói càng khiến người ta hiểu lầm. Nghe vậy, ánh mắt mọi người nhìn Tần Tiểu Manh càng thêm kỳ quái.  

“Không phải, cháu thật sự không có ý đó! Chắc mọi người hiểu ý của cháu là gì đúng không?”  

Tần Tiểu Manh không biết làm sao, vội hỏi.  

“Em yên tâm, mọi người hiểu mà!”  

Nghe vậy, Long Vân Nhị sửng sốt, sau đó gật đầu nói, tỏ vẻ mọi người đều hiểu cả.  

“Cháu cứ ra ngoài đi một vòng tiêu hóa đi!”  

Long Thiên Tiếu cạn lời quá rồi, cũng không biết trong đầu người này chứa gì nữa, ngay cả logic cơ bản cũng không rõ.  

“Vâng, cháu ra ngoài đi chút!”  

Tần Tiểu Manh nghe thế thì như được ân xá, vội vàng nói, lần này mất mặt quá đi mất! Cô bé đỡ eo, từng bước đi ra ngoài.  

“Thiên Tiếu, chuyện đó… con là người đã có gia đình, không thể làm bậy ở ngoài. Tuyết Cầm là cô gái tốt, con đừng phụ lòng người ta!”  

Tần Tiểu Manh vừa đi đến cửa, phía sau Lý Bình đã nói mấy lời có ẩn ý sâu xa như vậy. Cô bé này nghe thấy thì cả người loạng choạng, suýt nữa đâm đầu xuống đất, sau đó như chạy trốn ra ngoài, lần này hiểu lầm lớn rồi.  

“Mẹ, mẹ nói bậy gì thế! Con chẳng có quan hệ gì với cô nhóc ngu ngốc kia cả, ý của cô bé là nói mình ăn đến trướng bụng đó”.  

Long Thiên Tiếu thật sự không biết nên nói gì rồi, tự dưng lại bị tai bay vạ gió, nằm không cũng trúng đạn.  

“Tất nhiên mẹ không nói con có quan hệ gì với cô bé cả, mẹ muốn nói với con đạo lý này thôi. Mẹ thấy bên cạnh con có không ít cô gái xinh đẹp, hơn nữa, hình như mấy cô đó đều có cảm tình với con, thế nên con phải cảnh giác. Phải nhớ con là người có gia đình, biết chưa?”  

Lý Bình trợn mắt với Long Thiên Tiếu, tức giận nói.  

“Vâng, không thành vấn đề, mẹ yên tâm đi ạ”.  

Long Thiên Tiếu chỉ đành hời hợt đáp.  

“Đúng rồi, con có mấy chục ngàn, con chuyển cho Vận Nhi để trang trải phí sinh hoạt của nhà mình”.  

Long Thiên Tiếu bỗng nhớ đến chuyện gì đó rồi lại nói.  

“Đứa ngốc này, nhà có tiền mà! Con kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì. Mẹ có tiền, không tiêu tiền của con đâu”.  

Nghe vậy, Lý Bình lại nói.  

“Mẹ con nói đúng đó, nếu con không có tiền cứ cầm lấy đi, còn phải nuôi Tiểu Tịch ăn học nữa, cái gì cũng cần tiền. Ở nhà sống tiết kiệm chút cũng không sao, con đừng bận tâm”.  

Long Đức Phúc cũng nói.  

“Bố mẹ, hai người yên tâm đi, con không thiếu tiền. Vận Nhi, em nhận đi!”  

Long Thiên Tiếu lấy điện thoại ra, nhập vào mấy con số, sau đó chuyển cho Vận Nhi một số tiền.  

“Vậy cảm ơn anh nhé!”  

Long Vận Nhi nói. Cô ấy không hề cà cưa từ chối khách sáo làm gì, trong nhà quả thật cần số tiền này, bây giờ cô ấy đi học, không thể phụ giúp cho gia đình, chỉ dựa vào quầy đồ ăn sáng hiện tại cũng khó mà duy trì cuộc sống.  

“Cô bé ngốc, còn cần nói cảm ơn với anh sao!”  

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu cười nói, cả nhà lại nghỉ ngơi một lát.  

Còn Tần Tiểu Manh thì đi ra ngoài tiêu hóa, cô bé nhìn đồng hồ, giờ đã hai giờ rồi. Long Thiên Tiếu ở trong gọi Tần Tiểu Manh một tiếng nhưng không ai đáp lời nên anh bèn ra ngoài.  

Khi ra, anh phát hiện Tần Tiểu Manh đã ngủ rất say trong xe, hôm nay Long Thiên Tiếu đã cạn lời nhiều lần lắm rồi, người này là lợn sao?  

Ăn xong rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn!  

“Rầm rầm rầm!”  

Long Thiên Tiếu đập vào cửa xe, muốn gọi cô bé dậy nhưng Tần Thiểu Manh ngủ say như chết, anh đập vài cái mà cô bé không phản ứng gì.  

“Rầm rầm rầm!”  

Long Thiên Tiếu lại dùng sức đập vào cửa xe, lần này đập hơi thô bạo.  

“Chú… chú làm gì vậy?”  

Lúc này, Tần Tiểu Manh tỉnh dậy, hai mắt lim dim.  

“Đến lúc xuất phát rồi, còn ngủ nghê gì nữa, cháu ngủ hơn một tiếng rồi”.  

Long Thiên Tiếu chả muốn nói nữa.  

“Có thể để cháu ngủ thêm mười phút nữa không? Chỉ mười phút nữa thôi được không?”  

Tần Tiểu Manh lại tiếp tục ngủ, giọng hơi mệt mỏi.  

“Ầm ầm ầm!”  

Long Thiên Tiếu lại đập cửa, cực phẩm gì thế này, cô bé này thật sự là heo sao?  

“Trời ạ, được rồi, cháu không ngủ nữa, thế còn không được à?”  

Tần Tiểu Manh hơi tức giận, bĩu môi nói.  

“Cháu không biết mình xằng bậy thế nào sao? Buổi trưa mà ngủ cái gì mà ngủ?”  

Long Thiên Tiếu càng cạn lời.  

“Ông chú tồi, ông chú xấu xa, hừ!”  

Tần Tiểu Manh tức giận bước xuống xe.  

“Nói đi, chú muốn cháu làm gì?”  

Tần Tiểu Manh hỏi.  

“Bố mẹ chú đang ở trên xe của chú, cháu và em gái chú cùng qua đó đi”.  

Long Thiên Tiếu nói.  

“Vâng!”  

Tần Tiểu Manh đáp.  

“Khoan đã!”  

Tần Tiểu Manh lại nói.  

“Chuyện gì?”  

“Cháu… lại hơi đói rồi…”  

Tần Tiểu Manh lúng túng nói, ngại ngùng nhìn Long Thiên Tiếu.  

“Tần Tiểu Manh, cháu là nòi giống nhà lợn đấy à?”  

Long Thiên Tiếu quá ư là bó tay rồi. Mới có hai tiếng thôi mà lại đói rồi, cũng may Tần Viễn Lâm là nhà giàu nhất thành phố Lâm Giang, chứ nếu không, có lẽ nhà ông ta đã bị đứa con gái này ăn tới nghèo mất.