Ông Bố Chiến Thần

Chương 136




"Tôi nói, tiếp theo tôi còn cần phải làm gì nữa không? Ví dụ như các loại thủ tục này nọ, tôi có chút gấp”.  

Long Thiên Tiếu lặp lại một lần nữa.  

"Còn, còn nữa, mời anh qua bên này, xin anh chờ một chút”.  

Nữ nhân viên kinh doanh vội vàng nói, thái độ của cô ta bây giờ đối với Long Thiên Tiếu đã hoàn toàn thay đổi, cái gì gọi là ẩn danh trần thế, cái gì là cao thủ dân gian? Người thực sự có tiền đều rất khiêm tốn, ví dụ tốt nhất chính là anh Long trước mắt.  

Sau khi mời Long Thiên Tiếu tới phòng VIP, nữ nhân viên kinh doanh lại đưa cho Long Thiên Tiếu một ly trà khác, sau đó cung kính bàn giao một vài thủ tục liên quan cho Long Thiên Tiếu.   

Hiện tại cũng không có việc gì, Long Thiên Tiếu cũng chỉ có thể ngồi ở đây, vừa uống trà vừa ngồi chờ.  

Bên trong trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi, thành phố Lâm Giang. Chương trình học của trường mẫu giáo so sánh mà nói thì cũng tương đối ít. Bây giờ là 11 giờ hơn chính là thời gian lên lớp của Lương Tuyết Oánh.  

"Các bạn nhỏ, hôm qua cô nói các con mang theo đồ ăn các con thích chia cho các bạn cùng bàn, các bạn cùng lớp và với bạn bè của các con. Không biết hôm nay các con có mang theo đồ ăn yêu thích của mình tới không?"  

Lương Tuyết Oánh đứng trước đám trẻ, nở nụ cười trên môi, dẫn dắt đám học sinh từng bước từng bước.  

"Dạ có, con mang theo món thịt kho tàu mẹ con làm!"  

"Con mang theo socola mà con thích ăn nhất!"  

"Con mang theo món cánh gà coca!"  

…  

Đám trẻ bên dưới đều trăm miệng một lời nói, đồng loạt báo cáo món ăn mà mình mang theo. Nhưng chỉ có Long Tiểu Tịch ở bên cạnh lại không đáp lại lời của giáo viên giống như những bạn khác mà lại nói gì đó với cô bé mập cùng bàn.  

Cô bé mập có một khuôn mặt bầu bĩnh nhưng lại có hơi ngăm đen, quần áo trên người tuy sạch sẽ, nhưng mà có vẻ hơi cũ, thậm chí còn chắp vá nhiều chỗ, đầu tóc có chút bù xù nhưng đôi mắt lại sáng ngời và có sức sống. Nghe lời của Long Tiểu Tịch, cô bé giống như hiểu mà không phải hiểu.   

"Cô bé mập, đây là món ăn ngon mà cậu mang cho tớ sao? Có thể cho tớ xem đó là cái gì không?"  

Long Tiểu Tịch nhìn hộp cơm dùng một lần trước mặt của cô bé mập rồi hỏi. Bởi vì hộp cơm của các bạn học trong lớp đều khá là tinh tế và đáng yêu, nên hộp cơm dùng một lần trước mặt cô bé mập mạp lại có phần lạc lõng.   

Cô bé mập nghe thấy lời của Long Tiểu Tịch rồi nhìn Long Tiểu Tịch với đôi mắt sáng ngời, gật đầu lia lịa, sau đó nghĩ tới điều gì lại lắc đầu. Long Tiểu Tịch dường như hiểu được ý của cô bé.  

"Không sao cả, chỉ cần là đồ cậu mang cho tớ thì tớ đều cảm thấy ngon rồi. Cậu nhìn xem, tớ cũng mang đồ ăn ngon tới cho cậu này, còn muốn biết đây là cái gì thì lát nữa mới cho cậu xem. Đây là đồ ăn mà chị Tuyết Cầm làm cho tớ đó, tớ còn không nỡ ăn, mang cho cậu ăn đó”.  

Long Tiểu Tịch vỗ hợp cơm của mình, có chút tự đắc nói. Cô bé mập nghe được lời Long Tiểu Tịch nói, đôi mắt long lanh của cô bé mập lóe lên một tia sáng, nhưng cũng nhanh chóng ảm đạm dần, cô bé khẽ cau mày, đẩy hợp cơm dùng một lần tới trước mặt Long Tiểu Tịch.  

"Cậu muốn để tớ nhìn xem đây là cái gì à?"  

Long Tiểu Tịch hỏi. Cô bé mập nghe vậy thì lắc đầu.  

"Cậu muốn để tớ ăn đồ ăn ngon của cậu sao?"  

Long Tiểu Tịch lại hỏi, lần này cô bé mập liền gật đầu với vẻ măt vô cùng chân thành.   

"Để tớ xem thử xem đây là cái gì!"  

Long Tiểu Tịch mở hợp cơm dùng một lần ra, phát hiện bên trong là một chiếc bánh bao thịt lẻ loi trơ trọi.  

"Đây là bánh bao thịt!"  

Long Tiểu Tịch như có điều suy nghĩ nói. Cô bé mập nghe vậy lại nặng nề gật đầu, đẩy hộp cơm dùng một lần tới trước mặt Long Tiểu Tịch, ý bảo Long Tiểu Tịch ăn bánh bao thịt của cô bé đi.  

"Tớ biết rồi, cậu muốn tớ ăn bánh bao thịt của cậu, cho tớ xem trưa nay cậu cho tớ ăn cái gì?"  

Long Tiểu Tịch đáp lại, cô bé cầm chiếc balo cũ nát ở cạnh qua, cầm một hộp cơm bằng sắt từ balo của cô bé mập qua, mở ra xem thử.   

"Vẫn là dưa muối và cơm trắng!"  

Long Tiểu Tịch chớp đôi mắt đáng yêu rồi nói. Những đứa trẻ khác ở trường mẫu giáo ăn cơm, chỉ có cô bé mập mang cơm, hơn nữa mỗi bữa ăn đều là dưa muối và cơm trắng, cũng không biết cô bé lấy đâu ra một cái bánh bao thịt, bản thân còn không nỡ ăn.   

"Tớ ăn bánh bao thịt của cậu, cậu cũng muốn ăn đồ ăn ngon tớ mang tới”.  

Long Tiểu Tịch nói. Cô bé mập nghe vậy liền vui vẻ gật đầu, bởi vì Long Tiểu Tịch chấp nhận bánh bao thịt của cô bé.   

"Các con ơi, cô giáo muốn các con mang món ăn yêu thích và chia cho các bạn cùng lớp là vì cô muốn nói với các con một đạo lý: đó là học cách chia sẻ sẽ khiến mọi người hạnh phúc. Bây giờ, các con hãy chia sẻ đồ ăn với các bạn trong lớp nhé, cũng có thể chia sẻ niềm hạnh phúc của mình cho các bạn cùng lớp có được không?"  

Lương Tuyết Oánh lại hướng dẫn từng bước nói.  

"Được”.  

Bọn trẻ đồng thanh nói.  

"Vậy được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu đi!"  

Lương Tuyết Oánh nói, sau đó chính là cảnh tượng đám học sinh bắt đầu châu đầu rỉ tai nhau, bắt đầu chia món ăn của mình đã mang đi. Đúng lúc này Lương Tuyết Oánh cũng phát hiện Long Tiểu Tịch cùng cô bé mập bị xếp ở sau góc.  

Bởi vì cô bé mập là một người câm, tính cách thì khá lầm lì, xuất thân không tốt lắm, hơn nữa nhìn sơ qua thì vẻ ngoài cũng không được xinh xắn lắm. Trong lớp có không ít cha mẹ cũng không cho con mình ngồi cùng bàn với cô bé mập, mà Long Tiểu Tịch trở thành bạn cùng bàn với cô bé mập là vì Long Tiểu Tịch chủ động nói ra.  

Vốn dĩ Lương Tuyết Oánh nghĩ rằng bố mẹ của Long Tiểu Tịch cũng sẽ phản đối, nhưng cô ấy không ngờ bố mẹ của Long Thiên Tiếu lại hoàn toàn khác với bố mẹ bình thường khác, đó cũng là nguyên nhân Lương Tuyết Oánh đánh giá cao Long Tiểu Tịch.  

Đứa bé này hiểu chuyện hơn so với đứa nhỏ cùng tuổi khác rất nhiều, phụ huynh của con bé cũng không giống với phụ huynh bình thường.    

Có thể, đây là sự khác biệt trong giáo dục gia đình!  

"Các bạn, cô bé mập thì sao, bạn ấy cũng là bạn học của chúng ta, chúng ta cũng chia vui với bạn ấy chứ?"  

Lương Tuyết Oánh giống như nghĩ tới điều gì nên lại tiếp tục nói. Chỉ là ngay sau khi nói ra những lời này, cả lớp đang sôi nổi liền im lặng, tất cả mọi người đều im lặng.  

"Cô giáo, mẹ con nói con câm là một con quái vật nhỏ nên không cho con nói chuyện với cậu ấy”.  

Một thanh âm vang lên, phá vỡ sự yên lặng.  

"Bố con nói bà nội của con câm là người nhặt rác, nếu như con làm bạn với cậu ấy thì sau này cũng sẽ đi nhặt rác luôn”.  

"Con câm không nói được, cậu ấy khác với bọn con, mẹ con nói cậu ấy là kẻ quái đản”.  

"Nhà con câm không có tiền, bố con nói người nghèo đều xấu, bảo con không được chơi với con câm!"  

"Đúng, con câm không có bố mẹ, bố mẹ con nói cậu ấy là đứa con hoang, vậy nên con không muốn chơi với đứa con hoang”.  

......  

Một thanh âm đánh vỡ yên lặng, sau đó bọn trẻ bắt đầu năm mồm mười miệng nói? Cô bé mập ngồi ở bàn sau nghe được những lời này, đôi mắt sáng ngời trở nên ảm đạm, cô bé cúi đầu.  

"Nè, đây là đồ ăn mang cho cậu, món sườn xào chua ngọt tớ thích ăn nhất, là do chị Tuyết Cầm làm cho tớ đó, ăn ngon lắm”.  

Long Tiểu Tịch đẩy hộp cơm của mình tới trước mặt cô bé mập. Cô bé mập nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Long Tiểu Tịch, trong mắt lại khôi phục một chút ánh sáng.