Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 77: Vương Tinh Hoảng Sợ Rồi




Thấy bố vợ có vẻ run, Lục Trần cười khổ 1 tiếng, đành chủ động tiến về phía Vương Tinh.

Anh biết nếu muốn cho bố vợ thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, thì phải để ông thấy rằng Lục Trần không hề sợ Vương Tinh.

Thấy Lục Trần chủ động đến chỗ Vương Tinh, mọi người đều có chút sững sờ.

Tên tiểu tử này không phải là uống nhầm thuốc rồi chứ, Vương Tinh đã tha cho hắn rồi, hắn lại vẫn dám chủ động đi chọc ngược lại Vương Tinh.

"Tôi dám đánh cược, tên tiểu tử này chắc chắn là đi đến chỗ Vương Tinh để nhận lỗi xin tha mạng." Sắc mặt mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, Triệu Thiên Vũ hắng giọng nói.

"Đúng đúng, chắc chắn là đi xin tha mạng rồi." Ngay lập tức có người nói thêm vào.

Lâm Đại Hải và Lâm Di Giai cũng nghĩ hình như Lục Trần đi tìm Vương Tinh để xin lỗi một lần nữa, chứ anh không thể nào lại dám chủ động đi chọc tức Vương Tinh.

Trước ánh mắt đầy ngạc nhiên hoài nghi của mọi người, Lục Trần đến trước mặt Vương Tinh.

Vương Tinh với sắc mặt u ám nhìn chằm chằm vào Lục Trần, vừa rồi việc mấy tên vệ sĩ của hắn bị Lục Trần thẳng tay đánh gãy tay gãy chân hắn đều đã biết, mấy tên vệ sĩ đó đều là lính đặc chủng giải ngũ tinh anh xuất chúng mà hắn tuyển chọn, đặc biệt là đội trưởng chính là một lính đánh thuê đã trải qua một cơn bão đẫm máu trêи chiến trường ở Trung Đông

Thật không ngờ rằng 4 người tinh nhuệ như vậy lại hoàn toàn không phải là đối thủ của một mình Lục Trần, khiến cho hắn suýt chút nữa tức ói máu.

"Mày còn dám đến tìm tao ư?" Vương Tinh mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Lục Trần.

Bốp! Bốp!

Lục Trần không nói năng gì, tiến thằng về phía trước giáng 2 cái tát vào mặt Vương Tinh.

Ầm!

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người trong hội trường đều lặng đi, không 1 tiếng động.

Cơ bản vì không ai nghĩ rằng Lục Trần lại dám tát Vương Tinh trước mặt mọi người như vậy.

Tất cả đều trợn trừng mắt lên, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Ngay cả Tả Thanh Thành đứng cách đó không xa cũng phải nhướn mày.

Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người ngay tại nơi công cộng dám tát Vương Tinh.

Mặc dù hắn dám tát Vương Tinh, nhưng ở chỗ công cộng như thế này thì cũng phải nghĩ đến hậu quả chứ.

Việc này không đơn giản là Vương Tinh mất mặt, đây là thể diện của cả gia tộc nhà họ Vương trước mặt công chúng.

Mặc dù Tả gia bọn họ không sợ Vương gia, nhưng cũng không muốn đắc tội chết với Vương gia.

Tên nhóc này, có chút cá tính.

Chỉ là, cho dù có Kỹ thuật Di Kỳ chống lưng, Kỹ thuật Di Kỳ của cậu vẫn chưa đứng vững, sợ là cũng không thể liều cá chết lưới rách với Vương gia được.

"Tả thiếu gia, tên tiểu tử Lục Trần này, sợ là lần này chết chắc rồi." Địch Phú nói nhỏ.

"Lát nữa nếu cần thiết, có thể âm thầm giúp Lục Trần một chút." Tả Thanh Thành cười một cách đầy ẩn ý ở khóe miệng.

Kỹ thuật Di Kỳ và Vương Gia xâu xé, đây chính là kết cục mà hắn muốn nhìn thấy.

Vì thế mà hắn chuẩn bị thêm dầu vào lửa, để cho mâu thuẫn giữa Lục Trần và Vương Tinh gay gắt thêm nữa.

Hai chân của Lâm Đại Hải mềm nhũn, ngồi sụp xuống sàn nhà.

Lần này thì xong rồi!

Xong thật rồi!

Đó là cậu ấm nhà họ Vương đấy, Lục Trần lại dám tát hắn 2 cái trước mặt mọi người.

Đây không phải là tìm cái chết ư?

"Bố, bây giờ phải làm thế nào, anh rể tìm đến cái chết, khả năng sẽ liên lụy đến chúng ta đó." Lâm Di Giai đỡ Lâm Đại Hải dậy, trong lòng cũng hoảng sợ không kém.

"Đại Hải, tôi khuyên ông tốt nhất là ông nên đưa con gái ông rời khỏi đây đi, nếu không lát nữa sẽ liên lụy đến hai người đấy." Hoàng Hữu Quân nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Lục Trần muốn tìm cái chết, ông ta sẽ khộng bận tâm, nhưng ông ta và Lâm Đại Hải là chỗ giao tình nhiều năm, nên vẫn không muốn thấy họ bị liên lụy.

Trong lòng Lâm Đại Hải rất rối bời, ông không muốn một mình rời đi, nhưng nghĩ đến sự khủng bố của Vương gia, ông ta lại không thể không đi.

Nhưng nếu cứ như vậy mà rời đi, cũng không phải là không có vấn đề.

Lục Trần dù sao cũng là con rể của ông.

Hơn nữa vừa rồi còn giúp ông kiếm bốn mươi triệu nữa.

"Bố, bố còn do dự gì nữa, anh rể muốn tìm đến chỗ chết, đừng quản anh ấy nữa." Lâm Di Giai kéo thẳng Lâm Đại Hải đi về phía bên ngoài.

Lâm Đại Hải đang trong lúc rối bời cứ thế bị Lâm Di Giai kéo ra ngoài.

"Mày, mẹ kiếp mày dám tát tao?" Vương Tinh bình tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm vào Lục Trần.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Lục Trần của lúc này không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

"Hai cái tát này chỉ là đòi lại chút lãi cho anh em của tao, lần sau sẽ là lúc đòi lại cả gốc lẫn lãi với Vương Gia mày." Lục Trần lạnh lùng nói.

"Mẹ kiếp mày thần kinh à, tao làm sao biết được anh em của mày là ai chứ?" Trong lòng Vương Tinh tức tối đến cực độ.

Nhưng hắn đánh nhau chỉ dựa vào miệng lưỡi, không có vệ sĩ bảo vệ bên cạnh, hắn vốn không dám ra tay.

"Rồi mày sẽ biết, còn nữa, hôm nay đừng có lại khiêu khích tao, nếu không Vương Văn Học chính là ví dụ cho mày." Lục Trần lạnh lùng nói, không thèm để ý đến Vương Tinh.

Vương Tinh run sợ, việc hồi chiều anh trai hắn Vương Văn Học vừa bị người ta đá lăn lóc như quả trứng mãi vừa rồi hắn mới biết chuyện, không ngờ đó là do tên tiểu tử này làm.

Nghĩ đến điệu bộ khốn khổ của anh trai, trong lòng Vương Tinh cảm thấy rất tức tối, nhưng đâu dám trọc giận Lục Trần nữa.

Đạo lý hảo hán không sợ cái thiệt thòi trước mắt thì hắn vẫn hiểu.

Thậm chí nhìn Lục Trần rời đi với điệu bộ nghênh ngang, hắn cũng không dám nói 1 câu hung hãn nào.

Ngộ nhỡ tên tiểu tử này nổi điên, cũng đá hắn lăn lóc như quả trứng, như vậy thì không đáng rồi.

Nhưng chuyện này chắc chắn không thể kết thúc như vậy được,

"Thằng kia, bố mày không để cho mày sống không bằng chết, thì bố mày không phải họ Vương!" Trong lòng đầy căm hận, Vương Tinh nói.

Thấy bị Lục Trần uy hϊế͙p͙, Vương Tinh đã suy sụp rồi, một lần nữa mọi người lại nhìn nhận lại cái nhìn về Vương Tinh.

Điều này giật gân quá rồi đó?

Hắn còn là cậu ấm nhà họ Vương không?

Nhất là 2 người Triệu Thiên Vũ và Lý Văn Quang trong lòng càng khinh bỉ Vương Tinh gấp bội lần.

Bọn họ còn muốn Vương Tinh căm phẫn sỉ nhục Lục Trần 1 trận.

Không ngờ rằng Lục Trần vừa ra tay, Vương Tinh đã suy sụp rồi.

"Mẹ nó, hóa ra cái nhà này cũng chỉ là ức hϊế͙p͙ kẻ yếu, sợ kẻ mạnh mà thôi."

"Đúng vậy, vừa mới gặp phải kẻ đáng sợ hơn hắn, thì lập tức đã không biết bản thân mang họ gì rồi."

Tả Thanh Thành đứng bên cạnh cũng lắc đầu có chút thất vọng, đồng thời cũng có chút khinh thường Vương Tinh.

Hắn còn nghĩ muốn để cho 2 người tranh đấu 1 sống 1 chết, trong tình thế bí bách còn muốn âm thầm giúp Lục Trần 1 tay.

Ai biết được rằng Vương Tinh lại không có giá trị như vậy.

Lục Trần quay lại thấy Lâm Đại Hải và Lâm Di Quân đã rời đi rồi, không thể không lắc đầu cười đau khổ.

Anh ta vốn dĩ muốn giáo huấn Vương Tinh một chút, cho bọn họ không sợ Vương Tinh nữa.

Ai biết được anh ta ra tay quá mạnh quá, khiến cho Lâm Đại Hải và Lâm Di Giai đều bị dọa rồi.

"Được rồi, được rồi, đá thô đã được đưa đến rồi, mọi người có hứng thú thì đến chơi nhé." Tả Thanh Thành thấy mọi người vẫn đang còn chưa hết bàng hoàng, liền mượn micro của người dẫn chương trình nói lớn.

Mọi người bình tâm trở lại, cũng không để tâm đến ân oán của Vương Tinh và Lục Trần nữa, đều lần lượt hướng lên nhìn đá thô trêи sân khấu.

Lúc này nhân viên đang chuyển từng thùng đá thô lớn nhỏ khác nhau, mọi người đều lần lượt bước lên trêи.

Mọi người đứng vây quanh lấy một viên đá thô rất lớn, một số thương buôn đá quý và người cược đá đột nhiên chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Các vị, hay là chúng ta cùng chơi 1 trò chơi kϊƈɦ thích một chút được không nhỉ?"

Nhân lúc này, Tả Thanh Thành một lần nữa phát biểu.

Mọi người đều lần lượt nhìn về phía Tả Thanh Thành.

Tả Thanh Thành cười nói: "Việc phân biệt và đoán đá thô đã không còn mấy thú vị, trò chơi này chính là, mọi người cược với nhau, tôi có thể cung cấp bậc thầy đá quý cho mọi người, tiền công mỗi ván sẽ được trích 20% từ người thắng có được không?"

"Được, như thế rất hay, nhưng mà Tả thiếu gia, quy tắc là gì vậy?" có người cũng phấn khích hỏi lại.