Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 333: Chúc tết




Lục Trần đáng ra định cho cả nhà đi du lịch vài hôm, không ngờ còn chưa  

ra khỏi cửa, một đám các nhân vật lớn đã đến chúc tết rồi.  

Người đầu tiên đến là Vương Duy, Vương Duy dẫn theo vợ và đứa con  

gái 6 tuổi mang mấy túi quà đến chúc tết Lục Trần.  

“Đại thiếu gia, chúc mừng năm mới.” Vương Duy cười nói.  

“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.” Lục Trần nhận lấy quà rồi  

mời gia đình Vương Duy vào trong nhà.  

“Cháu chúc chú năm mới vui vẻ ạ.” Con gái Vương Duy là Vương Kiện  

nhanh nhẹn chào hỏi Lục Trần.  

“Tiểu Kiện năm mới vui vẻ nhé, ra chơi với Kỳ Kỳ đi.” Lục Trần xoa đầu  

Vương Kiện, cô bé nhanh nhảu lấy một hộp quà chạy tới chỗ Kỳ Kỳ, hóa ra  

đó là hộp quà tặng riêng cho Kỳ Kỳ.  

Vương Duy và vợ anh vừa ngồi xuống, thì lại có người đến.  

Là Hạ Quân, có điều Hạ Quân chỉ đến một mình.  

Sau đó là Ngô Lỗi.  

Lục Trần từng nghe Lâm Di Giai nói, hình như cậu bạn này đang yêu  

đương với em họ anh là Vương Quỳnh, không khỏi trêu đùa: “Cậu không đi  

Kỳ Giang chúc tết, đến chỗ tôi làm gì?”  

“Tại tôi nghe Vương Quỳnh nói, cả nhà cô ấy hôm nay đều sẽ đến chúc  

tết anh, nên tôi đến đây canh luôn.” Ngô Lỗi biết Lục Trần đã biết truyện của  

anh với Vương Quỳnh, cũng đùa lại.  

Lục Trần còn định tán phét thêm vài câu với Ngô Lỗi, thì lại có người đến.  

Lần này là Đỗ Phi và Tiêu Chiến vừa ngồi chuyên cơ bay từ Kokang tới,  

bọn họ đương nhiên là không biết lái máy bay, nhưng chắc chắn là phải có  

phi hành viên chuyên nghiệp rồi.  

Nghe Đỗ Phi và Tiêu Chiến đến, Thủy Hử Tam Kiệt cũng lần lượt dậy gặp  

gỡ.  

Tối hôm qua bọn họ đánh mạt chược với cả nhà Lục Trần đến quá nửa  

đêm, nên cũng ngủ lại ở đây luôn, trông ai nấy đều vẫn đang ngái ngủ.  

Một lúc sau, bên nhà Vương Tuyết cũng đến.  

Đáng lẽ phải là nhà Vương Tuyết về chúc tết bọn họ, nhưng bây giờ Lục  

Trần đã không còn là Lục Trần của ngày xưa nữa, anh em Vương Khải và  

Vương Tiến đều dến chúc tết Lục Trần.  

Điều khiến mọi người đều bất ngờ là giám đốc xinh đẹp của tập đoàn  

Khuynh Thành là Lệ Khuynh Thành cũng đến chúc tết Lục Trần.  

Nhìn thấy Lệ Khuynh Thành, Lục Trần cười khổ, trong lòng anh biết là  

người phụ nữ này có ý nhất định phải giành được quyền hợp tác sản xuất  

động cơ rồi.  

“Lục thiếu gia, đầu xuân năm mới mạo muội đến nhà cậu chúc tết, cậu  

không để bụng chứ.” Lệ Khuynh Thành nói vẻ phong tình vạn chủng.  

“Nếu tôi nói tôi để bụng, cô có quay về không?” Lục Trần đùa.  

“Đương nhiên là không rồi.” Lệ Khuynh Thành cười.  

“Vậy thì nói làm gì, mời cô ngồi.” Lục Trần cười, mời Lệ Khuynh Thành  

vào trong nhà.  

“Ôi, nhà cậu náo nhiệt thật đấy, đây không phải Vương đổng sao, chào  

Vương đổng.” Lệ Khuynh Thành vào nhà, nhìn thấy Vương Duy, liền cười nói  

chào hỏi.  

Vương Duy nhìn thấy tổng giám đốc xinh đẹp của tập đoàn Khuynh  

Thành, vội vàng xoay người đáp lễ: “Tôi vừa mới đến, không ngờ Lệ tổng  

cũng tới đây.”  

Lệ Khuynh Thành là một người vô cùng nhiệt huyết, Lệ gia vốn dĩ đã rơi  

vào khủng hoảng, đang học ở đại học Havard nhưng cô nhất quyết về nước,  

thay bố cô chính thức tiếp quản cơ nghiệp của gia tộc.  

Sau ba năm, cô đã có thể giúp sản nghiệp của gia tộc đang nguy cơ trùng  

trùng cải tử hoàn sinh, lại còn gần sánh được với tứ đại gia tộc.  

Ông Lệ cũng vì thế mà đổi tên công ty thành tập đoàn Khuynh Thành.  

Cốt là để khen thưởng cho đứa cháu gái của ông.  

Cô là một nữ cường nhân thực thụ, Vương Duy đương nhiên không thể  

thất lễ.  

“Phải đấy, được đến chúc tết Lục đại thiếu gia là vinh hạnh của chúng tôi  

mà.” Lệ Khuynh Thành cười nói.  

Về điều này, mọi người đều tán thành.  

Lệ Khuynh Thành vừa đến, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, có  

thể thấy ma lực của Lệ Khuynh Thành.  

Lúc Lâm Di Giai đang chuẩn bị ra mời mọi người vào ăn cơm trưa, Trần  

Quang Hưng dắt theo con gái ông là Trần Sơ Nhiên cũng tới.  

Điều này thực sự khiến Lục Trần bất ngờ.  

Thật ra trong lần quyên tiền động đất năm ngoái, sau khi bị Lục Trần chơi  

cho một vố, Trần Quang Hưng cũng ít qua lại với Lục Trần, mấy lần toàn là để  

con gái ông ra mặt.  

Ví dụ như buổi triển lãm lần trước.  

Không ngờ hôm nay ông lại đến đây chúc tết.  

“Ôi, ông Trần, quý hóa quá.” Lục Trần cười.  

Trần Quang Hưng xua tay, nói: “Bỏ đi, cậu rút lại câu đó của cậu đi.”  

Lục Trần bật cười ha ha, Trần Quang Hưng nói như vậy, xem ra tâm trạng  

của ông ta bây giờ chắc cũng khá là tốt.  

“Năm mới vui vẻ.” Trần Sơ Nhiên đưa tặng Lục Trần một hộp quà, gương  

mặt tươi cười.  

“Năm mới vui vẻ.” Lục Trần nhận lấy món quà, rồi mời hai bố con họ vào  

nhà.  

Trần Quang Hưng và con gái vừa đến, mọi người lại đổ dồn sự chú ý về  

phía ông ta.  

Đến cả Lệ Khuynh Thành cũng đích thân đứng dậy chào hỏi.  

Trần Quang Hưng dẫu gì cũng là đệ nhất gia chủ, ai ai cũng đều hành lễ.  

Sau đó Lục Trần mời mọi người sang phòng ăn dùng bữa.  

Vốn dĩ ở biệt thự có vài người giúp việc, nhưng năm mới đến, người ta  

cũng phải về quê xum họp với gia đình, sau khi Lục Trần phát lì xì cho họ, thì  

cũng cho bọn họ nghỉ lễ về quê rồi.  

Nhưng cũng may cả nhà Vương Khải đến sớm, đỡ đần việc cơm nước,  

cũng rất là vui vẻ.  

Mọi người đang chuẩn bị ăn cơm, thì Đường Khánh Sơn và Đường Đại  

Long cũng đến.  

Đường Khánh Long là bố nuôi của Lâm Di Quân, Đường Đại Long là anh  

nuôi của cô, cũng là giám đốc phòng nhân sự của Công nghệ Di Kỳ.  

Lần trước đến ăn tân gia, Đường Khánh Sơn vẫn không phục Lục Trần có  

thể mua được nhà sang trọng.  

Nhưng sau khi biết con trai mình là người làm thuê cho Lục Trần, ông ta  

cuối cùng cũng ý thức được khoảng cách giữa Lục Trần và con trai ông ta.  

Đó là một tầng cao mà nhà ông ta cả đời cũng không vượt qua được.  

Cho nên hôm nay, ông ta đích thân đưa con trai đến chúc tết.  

“Chú Lâm, dì Vương, chúc mừng năm mới.” Vì đám người Lục Trần đã  

ngồi vào bàn hết rồi, nên Lâm Đại Hải và Vương Tuyết ra đón bọn họ.  

“Con cũng vậy, nào nào, nhà chúng ta cũng đang chuẩn bị dùng cơm.”  

Vương Tuyết tươi cười đón lấy quà của Đường Đại Long, rồi mời bọ họ sang  

phòng ăn dùng bữa luôn.  

“Đại Hải à, đứa con rể này của ông thật là kinh khủng, nhà ông chắc cũng  

phải có đến cả trăm triệu ấy nhỉ.” Đường Đại Sơn cười nói.  

Lâm Đại Hải cười lớn, không nỡ dọa Đường Khánh Sơn giật mình.  

“Bố, bố nói gì thế? Công ty tập đoàn của bọn con đường đường là sản  

nghiệp của Du Châu, chỉ nguyên giá cổ phiếu thôi đã vượt quá trăm triệu rồi,  

hơn nữa Lục tổng còn thuê cả đặc khu Kokang của Myanmar, thời hạn 100  

năm, có cả quân đội 1 vạn người, ở bên Kokang còn nắm giữ mấy cái mỏ  

khai thác phỉ thúy thô, thế lực này không thể dùng tiến để đong đếm được  

đâu.” Đường Đại Long không muốn lát nữa vào bị bố hắn làm cho mất mặt,  

đành phải nói qua cho ông ta biết về quy mô của công ty.  

Đường Khánh Sơn sững sờ, không ngờ công ty của Lục Trần lại có quy  

mô khϊế͙p͙ đảm như vậy.  

Đúng vào lúc đó, một chiếc siêu xe đi tới, đi qua người bọn họ rồi dừng lại  

ở vị trí đỗ xe bên cạnh, một đôi nam nữ thanh niên từ trêи xe bước xuống.  

“Xin hỏi hai vị là?” Đường Khánh Sơn hơi bất ngờ, xe của bọn họ không  

được vào, mà mấy người này lại có thể lái xe vào, lẽ nào thân phận của bọn  

họ cũng không tầm thường?  

“Cậu ấy là Từ Kinh, là vệ sĩ của Kỳ Kỳ cháu gái tôi, kia là bạn gái của cậu  

ấy, bọn họ chắc là  đến chúc tết đó mà.” Lâm Đại Hải nói.  

“Phải rồi, chiếc xe kia có giá hơn một triệu, là con rể tôi tặng cho Từ Kinh,  

rồi làm giấy ra vào cho cậu ta, nên cậu ta mới có thể trực tiếp lái xe vào biệt  

thự.” Vương Tuyết nói.  

Chỉ là vệ sĩ thôi mà Lục Trần tặng cho cả chiếc siêu xe hơn một triệu, Lục  

Trần này cũng hào phóng thật chứ.  

Trong lòng ông ta đột nhiên nảy sinh ra suy nghĩ, con trai ông ta cũng là  

làm việc trong công ty của Lục Trần, sau này bất kể là có chịu ấm ức gì, cũng  

nhất định phải trụ vững ở đó.  

Biết đâu một ngày nào đó được Lục Trần trọng dụng, ắt sẽ lên như diều  

gặp gió.