Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 299: Hắc Long chết




Bị‌ ‌báng‌ ‌súng‌ ‌đè‌ ‌trên‌ ‌hông‌ ‌nên‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌chỉ‌ ‌có‌ ‌thể gật đầu. Mấu chốt‌ ‌là‌ ‌hắn  

ta‌ ‌không‌ ‌gật‌ ‌đầu‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌được,‌ ‌hắn‌ ‌ta‌ ‌nghĩ‌ ‌chắc‌ ‌chắn‌ ‌đối phương dám  

giết mình ‌đấy.  

Nhớ‌ ‌tới‌ ‌chuyện‌ ‌ngay‌ ‌cả‌ ‌vệ‌ ‌sĩ‌ ‌đầu‌ ‌hàng Lục Trần cũng giết, hắn ta hơi khϊế͙p͙  

sợ.  

Không‌ ‌lâu‌ ‌sau‌ ‌đoàn‌ ‌người‌ ‌tiến‌ ‌vào khe núi, bên trong chính là một trang viên  

kiểu quân ‌khu.‌ ‌Nhưng‌ ‌trên‌ ‌đường‌ ‌còn‌ ‌phải‌ ‌qua‌ ‌mấy‌ ‌trạm‌ ‌kiểm‌ ‌soát‌ ‌mới‌ ‌đến  

được‌ ‌chỗ‌ ‌ở‌ ‌của Hắc Long.  

Lúc‌ ‌qua‌ ‌trạm‌ ‌kiểm‌ ‌soát‌ ‌thứ‌ ‌nhất,‌ ‌binh‌ ‌lính‌ ‌tiến‌ ‌lên‌ ‌kiểm‌ ‌tra‌ ‌thấy‌ ‌là‌ ‌xe‌ ‌của Hắc  

Long‌ ‌thì cho qua ngay.  

Mấy‌ ‌trạm‌ ‌kiểm‌ ‌soát‌ ‌phía‌ ‌sau‌ ‌cũng‌ ‌vậy.‌ ‌Súng‌ ‌lục‌ ‌của‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌vẫn ‌luôn‌ ‌gác  

ngang‌ ‌hông‌ ‌Hắc‌ ‌Long,‌ ‌khiến‌ ‌hắn‌ ‌không‌ ‌dám‌ ‌để‌ ‌lộ‌ ‌tín‌ ‌hiệu‌ ‌nào.  

Chỗ‌ ‌ở‌ ‌của‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌còn‌ ‌có hơn‌ ‌mười‌ ‌cảnh‌ ‌vệ‌ ‌canh‌ ‌gác.‌ ‌Lúc‌ ‌này, Đỗ Phi  

không‌ ‌tiện‌ ‌cầm‌ ‌súng‌ ‌chĩa‌ ‌vào‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌nhưng‌ ‌lại‌ ‌uy‌ ‌hiếp:‌ ‌"Nếu không muốn  

chết‌ ‌thì‌ ‌ngoan‌ ‌ngoãn‌ ‌vào‌ ‌nhà ông đi."  

"Được." Hắc Long gật đầu‌ ‌rồi‌ ‌làm‌ ‌theo‌ ‌lời‌ ‌của Đỗ Phi.  

Chỗ‌ ‌ở‌ ‌của‌ ‌Hắc ‌Long‌ ‌là‌ ‌một‌ ‌biệt‌ ‌thự‌ ‌nhỏ,‌ ‌cảnh‌ ‌vệ‌ ‌canh‌ ‌gác‌ ‌tầng‌ ‌tầng‌ ‌lớp‌ ‌lớp.  

Có‌ ‌điều‌ ‌cuối‌ ‌cùng‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌vẫn‌ ‌không‌ ‌dám‌ ‌để‌ ‌lộ‌ ‌bất‌ ‌kỳ‌ ‌sơ‌ ‌hở‌ ‌nào,‌ ‌hắn đưa  

ba‌ ‌người‌ ‌vào‌ ‌biệt‌ ‌thự‌ ‌của‌ ‌mình.  

Sau‌ ‌khi‌ ‌tới‌ ‌biệt‌ ‌thự‌ ‌của‌ ‌Hắc‌ ‌Long,‌ ‌ba‌ ‌người thở phào nhẹ nhõm.  

"Ông‌ ‌gọi‌ ‌điện‌ ‌bảo‌ ‌ba‌ ‌phó‌ ‌tướng‌ ‌của‌ ‌mình‌ ‌đến đây đi." Lục Trần nói.  

"Các‌ ‌người‌ ‌muốn‌ ‌làm‌ ‌gì?"‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌nhíu‌ ‌mày,‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌dâng‌ ‌lên‌ ‌một‌ ‌dự  

cảm‌ ‌chẳng‌ ‌lành.  

Trước‌ ‌đó‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌vẫn‌ ‌cho‌ ‌rằng‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌và Đỗ Phi chỉ muốn uy hϊế͙p͙ hắn  

ta,‌ ‌để‌ ‌hắn‌ ‌kí‌ ‌hợp‌ ‌đồng‌ ‌bán‌ ‌đá‌ ‌thô‌ ‌với‌ ‌giá‌ ‌rẻ,‌ ‌không‌ ‌ngờ‌ ‌bây‌ ‌giờ‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌lại  

muốn‌ ‌hắn‌ ‌gọi‌ ‌ba‌ ‌phó‌ ‌tướng‌ ‌đến‌ ‌đây.‌ ‌Lẽ‌ ‌nào‌ ‌anh‌ ‌ta‌ ‌muốn‌ ‌khống‌ ‌chế‌ ‌cả ba  

người‌ ‌họ?  

Lục‌ ‌Trần‌ ‌tát‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌một‌ ‌cái‌ ‌rồi‌ ‌lạnh‌ ‌lùng‌ ‌nói:‌ ‌"Không‌ ‌muốn‌ ‌chết‌ ‌thì lập tức  

gọi điện thoại cho tôi."  

Mắt‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌bừng‌ ‌bừng‌ ‌lửa‌ ‌giận,‌ ‌hắn‌ ‌nhìn‌ ‌chằm‌ ‌chằm‌ ‌vào‌ ‌Lục‌ ‌Trần.‌ ‌Cái  

tát‌ ‌này‌ ‌của‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌quả‌ ‌thực‌ ‌chính‌ ‌là‌ ‌sự‌ ‌sỉ‌ ‌nhục‌ ‌với‌ ‌hắn.  

Nhưng‌ ‌cuối‌ ‌cùng‌ ‌hắn‌ ‌vẫn‌ ‌lấy‌ ‌điện‌ ‌thoại‌ ‌ra‌ ‌gọi‌ ‌điện.  

Dường‌ ‌như‌ ‌Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌đã‌ ‌hiểu‌ ‌ý‌ ‌của Lục Trần.‌ ‌Anh‌ ‌ta‌ ‌sáng‌ ‌mắt‌ ‌lên‌ ‌rồi‌ ‌nói:  

"Ba‌ ‌phó‌ ‌tướng‌ ‌cách‌ ‌nơi‌ ‌này‌ ‌không‌ ‌xa,‌ ‌khoảng‌ ‌mười‌ ‌phút‌ ‌là‌ ‌tới."  

Anh‌ ‌ta‌ ‌vừa‌ ‌nói‌ ‌vừa‌ ‌rút‌ ‌súng‌ ‌lục‌ ‌đứng‌ ‌sau‌ ‌cửa.  

"Rốt‌ ‌cuộc‌ ‌các người‌ ‌muốn‌ ‌làm‌ ‌gì?"‌ ‌Trong‌ ‌lòng‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌ngày‌ ‌càng‌ ‌bất an.  

Hắn trầm giọng hỏi.  

Lục‌ ‌Trần‌ ‌ra‌ ‌hiệu‌ ‌bằng‌ ‌mắt cho Đỗ Phi. Đỗ Phi‌ ‌hiểu‌ ‌ngầm,‌ ‌anh‌ ‌lập‌ ‌tức đâm  

dao‌ ‌găm‌ ‌vào‌ ‌hông‌ ‌Hắc Long.  

Ngay ‌khi‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌sắp‌ ‌kêu‌ ‌gào‌ ‌thảm‌ ‌thiết,‌ ‌một‌ ‌tay‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌bịt‌ ‌chặt‌ ‌miệng‌ ‌hắn  

ta,‌ ‌khiến‌ ‌tiếng thét của đối phương‌ ‌chỉ‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌ê‌ ‌a‌ ‌trong‌ ‌cổ‌ ‌họng.  

Không lâu sau Hắc Long tắt thở, cả ‌người‌ ‌ngã‌ ‌xuống.  

Đúng‌ ‌vậy,‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌muốn‌ ‌thay‌ ‌thế‌ ‌Hắc‌ ‌Long,‌ ‌nắm‌ ‌giữ‌ ‌quân‌ ‌đội‌ ‌hơn‌ ‌hai‌ ‌nghìn  

người‌ ‌của‌ ‌hắn.  

Đây‌ ‌chính‌ ‌là‌ ‌lần‌ ‌chơi‌ ‌lớn‌ ‌mà‌ ‌trước‌ ‌đó‌ ‌anh‌ ‌nhắc‌ ‌đến‌ ‌với Đỗ Phi.  

Ở‌ ‌Myanmar,‌ ‌quân‌ ‌phiệt‌ ‌chia‌ ‌cắt,‌ ‌không‌ ‌ai‌ ‌dám‌ ‌tùy‌ ‌tiện phát động chiến tranh.  

Bởi‌ ‌cách‌ ‌biệt‌ ‌thực‌ ‌lực‌ ‌giữa‌ ‌các‌ ‌thế‌ ‌lực‌ ‌không‌ ‌lớn‌ ‌nên‌ ‌vẫn‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌duy‌ ‌trì hòa  

bình.  

Nhưng‌ ‌kết‌ ‌quả‌ ‌lại‌ ‌khiến‌ ‌kinh‌ ‌tế‌ ‌của‌ ‌cả‌ ‌quốc‌ ‌gia‌ ‌cực‌ ‌kỳ‌ ‌lạc‌ ‌hậu,‌ ‌Myanmar‌ ‌đã  

trở‌ ‌thành‌ ‌đất‌ ‌nước‌ ‌nghèo‌ ‌nhất‌ ‌trên‌ ‌thế‌ ‌giới.  

Chỉ‌ ‌cần‌ ‌anh‌ ‌khống‌ ‌chế‌ ‌được Hắc Long hội‌ ‌của‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌là‌ ‌đã‌ ‌khống‌ ‌chế  

được Kokang.  

Anh‌ ‌tin‌ ‌rằng‌ ‌sau‌ ‌khi‌ ‌đàm‌ ‌phán‌ ‌với‌ ‌lãnh‌ ‌đạo‌ ‌của‌ ‌Naypyidaw,‌ ‌chắc‌ ‌chắn đối  

phương‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌chấp‌ ‌nhận‌ ‌sự‌ ‌có‌ ‌mặt‌ ‌của anh.  

Mười ‌phút‌ ‌trôi‌ ‌qua‌ ‌rất‌ ‌nhanh,‌ ‌sau‌ ‌khi‌ ‌đến‌ ‌bên‌ ‌ngoài‌ ‌biệt‌ ‌thự‌ ‌của Hắc Long,  

ba ‌tên‌ ‌phó‌ ‌tướng‌ ‌của‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌đi‌ ‌thẳng‌ ‌vào‌ ‌phòng‌ ‌hắn.  

Cửa‌ ‌không‌ ‌đóng‌ ‌nên‌ ‌ba‌ ‌người‌ ‌bọn‌ ‌họ‌ ‌vừa‌ ‌gõ‌ ‌cửa,‌ ‌cửa‌ ‌đã‌ ‌tự‌ ‌động‌ ‌bị‌ ‌đẩy ra.  

Ba‌ ‌người‌ ‌sững‌ ‌sờ.‌ ‌Chính‌ ‌lúc này,‌ ‌Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌núp‌ ‌sau‌ ‌cửa‌ ‌bỗng‌ ‌ra‌ ‌tay‌ ‌giết  

một‌ ‌trong‌ ‌ba‌ ‌người.‌ ‌Còn‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌và‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌xông‌ ‌ra‌ ‌trước, ‌giải‌ ‌quyết luôn hai  

người‌ ‌còn‌ ‌lại.  

Nghe‌ ‌thấy‌ ‌tiếng‌ ‌động,‌ ‌cảnh‌ ‌vệ‌ ‌bên‌ ‌ngoài‌ ‌nhao‌ ‌nhao‌ ‌xông‌ ‌vào.  

Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌nói:‌ ‌"Chỗ‌ ‌của‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌chỉ‌ ‌có‌ ‌hơn‌ ‌mười‌ ‌cảnh‌ ‌vệ,‌ ‌đều‌ ‌là‌ ‌thuộc hạ  

trung‌ ‌thành‌ ‌với‌ ‌hắn.‌ ‌Tôi‌ ‌đề‌ ‌nghị‌ ‌hai‌ ‌người‌ ‌giết‌ ‌hết‌ ‌bọn‌ ‌họ."  

Lục‌ ‌Trần‌ ‌gật‌ ‌đầu,‌ ‌cùng‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌nhảy‌ ‌ra‌ ‌khỏi‌ ‌cửa‌ ‌sổ‌ ‌rồi‌ ‌lặng‌ ‌lẽ‌ ‌đến sau lưng  

các‌ ‌cảnh‌ ‌vệ.  

Hai người ‌nhất‌ ‌trí‌ ‌bí‌ ‌mật‌ ‌một‌ ‌nhát‌ ‌dao‌ ‌giết‌ ‌một‌ ‌người,‌ ‌lập‌ ‌tức‌ ‌giải‌ ‌quyết hai  

người.  

Những‌ ‌người‌ ‌khác‌ ‌phát‌ ‌hiện‌ ‌có‌ ‌điều‌ ‌bất‌ ‌thường‌ ‌nhưng‌ ‌khi‌ ‌xoay‌ ‌người‌ ‌lại‌ ‌thì  

chết thêm hai ‌người.  

Khi‌ ‌bọn‌ ‌họ‌ ‌vừa‌ ‌xoay‌ ‌người‌ ‌định‌ ‌nổ‌ ‌súng‌ ‌thì‌ ‌đột‌ ‌nhiên‌ ‌Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌lao‌ ‌ra‌ ‌khỏi  

phòng,‌ ‌ba‌ ‌người‌ ‌liên‌ ‌thủ‌ ‌với‌ ‌nhau‌ ‌giết‌ ‌sạch‌ ‌toàn‌ ‌bộ.‌ ‌Hơn‌ ‌mười‌ ‌cảnh‌ ‌vệ  

không‌ ‌có‌ ‌cả‌ ‌cơ‌ ‌hội nổ súng.  

Ba‌ ‌người‌ ‌đều‌ ‌là‌ ‌cao‌ ‌thủ‌ ‌tuyệt‌ ‌thế,‌ ‌dù‌ ‌tốc‌ ‌độ‌ ‌hay‌ ‌là‌ ‌thực‌ ‌lực‌ ‌cũng hơn xa  

những‌ ‌cảnh‌ ‌vệ‌ ‌này.  

Mỗi‌ ‌một‌ ‌nhát‌ ‌dao‌ ‌của‌ ‌họ‌ ‌đều‌ ‌cắt‌ ‌đứt ‌yết‌ ‌hầu‌ ‌của‌ ‌một‌ ‌người.‌ ‌Đừng‌ ‌nói‌ ‌là nổ  

súng,‌ ‌ngay‌ ‌cả‌ ‌tiếng‌ ‌kêu‌ ‌thảm‌ ‌thiết‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌kịp vang lên.  

"Anh‌ ‌từng‌ ‌là‌ ‌lính‌ ‌quèn‌ ‌dưới‌ ‌trướng‌ ‌của‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌đúng‌ ‌không?"‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌vứt  

dao găm xuống‌ ‌đất‌ ‌rồi hỏi Tiêu Chiến.  

"Đúng‌ ‌vậy,‌ ‌khi‌ ‌đó‌ ‌tôi‌ ‌là‌ ‌tiểu‌ ‌đoàn‌ ‌trưởng." Tiêu Chiến ‌đáp.  

"Vậy‌ ‌được,‌ ‌nếu‌ ‌tôi‌ ‌bảo‌ ‌anh‌ ‌liên‌ ‌lạc‌ ‌với‌ ‌các‌ ‌tiểu‌ ‌đoàn‌ ‌trưởng‌ ‌khác‌ ‌thì‌ ‌anh‌ ‌thấy  

sao?"‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌suy‌ ‌nghĩ‌ ‌rất‌ ‌đơn‌ ‌giản,‌ ‌chỉ‌ ‌cần‌ ‌khống‌ ‌chế‌ ‌được‌ ‌những‌ ‌tiểu  

đoàn‌ ‌trưởng‌ ‌kia‌ ‌là‌ ‌đã‌ ‌khống‌ ‌chế‌ ‌được‌ ‌toàn‌ ‌bộ‌ ‌quân‌ ‌đội.  

Không‌ ‌thành‌ ‌vấn‌ ‌đề,‌ ‌trong‌ ‌số‌ ‌họ‌ ‌có‌ ‌mấy ‌người‌ ‌là‌ ‌bạn‌ ‌của‌ ‌tôi.‌ ‌Tôi‌ ‌đi‌ ‌gặp‌ ‌họ  

trước‌ ‌đã." Tiêu Chiến gật đầu,‌ ‌kiên‌ ‌định‌ ‌nói.  

"Ừm,‌ ‌anh‌ ‌đi‌ ‌đi.‌ ‌Chúng‌ ‌tôi‌ ‌ở‌ ‌đây‌ ‌chờ‌ ‌anh."‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌gật‌ ‌đầu‌ ‌rồi‌ ‌cùng Đỗ Phi  

chuyển‌ ‌hết thi‌ ‌thể‌ ‌vào‌ ‌nhà.  

Sau‌ ‌khi‌ ‌chuyển‌ ‌chúng‌ ‌vào‌ ‌nhà, Lục Trần nói:‌ ‌"Chúng‌ ‌ta‌ ‌xem‌ ‌biệt‌ ‌thự‌ ‌này‌ ‌còn  

có‌ ‌ai‌ ‌ở‌ ‌không‌ ‌đã."  

Mặc‌ ‌dù‌ ‌trên‌ ‌đường‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌đã‌ ‌nói‌ ‌người‌ ‌nhà‌ ‌của‌ ‌hắn không‌ ‌sống‌ ‌ở đây,  

nhưng‌ ‌hai‌ ‌người‌ ‌vẫn không muốn sơ suất.  

Sau‌ ‌khi‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌và‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌đi‌ ‌dạo‌ ‌một‌ ‌vòng‌ ‌quanh‌ ‌biệt‌ ‌thự,‌ ‌hai‌ ‌người phát  

hiện‌ ‌bên‌ ‌trong‌ ‌ngoài‌ ‌một‌ ‌số‌ ‌loại‌ ‌châu‌ ‌báu,‌ ‌kim‌ ‌cương‌ ‌quý‌ ‌giá‌ ‌thì‌ ‌còn‌ ‌có rất  

nhiều vũ khí.  

"Không‌ ‌ngờ‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌lại‌ ‌cẩn‌ ‌thận‌ ‌như‌ ‌vậy,‌ ‌hắn‌ ‌biến‌ ‌biệt‌ ‌thự‌ ‌của‌ ‌mình‌ ‌thành  

kho‌ ‌vũ‌ ‌khí‌ ‌luôn‌ ‌rồi."‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌vừa‌ ‌nhìn‌ ‌các loại‌ ‌súng,‌ ‌thuốc‌ ‌nổ‌ ‌vừa‌ ‌cười‌ ‌nói.  

Tuy‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌là‌ ‌tiểu‌ ‌quân‌ ‌phiệt‌ ‌nhưng‌ ‌thực‌ ‌ra‌ ‌số‌ ‌lượng‌ ‌vũ‌ ‌khí‌ ‌hắn mua  

được‌ ‌khá‌ ‌có‌ ‌hạn,‌ ‌tất‌ ‌cả‌ ‌đều‌ ‌là‌ ‌súng‌ ‌ống‌ ‌đạn‌ ‌dược‌ ‌mua‌ ‌ở‌ ‌chợ‌ ‌đen‌ ‌nên‌ ‌chỉ‌ ‌có  

thể‌ ‌mua‌ ‌được‌ ‌vũ‌ ‌khí‌ ‌bị‌ ‌bỏ.  

"Doanh‌ ‌trại‌ ‌này‌ ‌của‌ ‌hắn‌ ‌rất‌ ‌sơ‌ ‌sài,‌ ‌ngoài‌ ‌nơi‌ ‌này,‌ ‌hắn cũng không tìm được  

nơi‌ ‌nào‌ ‌tiện‌ ‌cất‌ ‌giữ vũ khí." Lục Trần nói.  

"Nếu chúng‌ ‌ta‌ ‌khống‌ ‌chế‌ ‌bọn‌ ‌quân‌ ‌phiệt‌ ‌này,‌ ‌liệu‌ ‌Naypyidaw‌ ‌có‌ ‌phái quân  

đội‌ ‌đàn‌ ‌áp‌ ‌chúng‌ ‌ta‌ ‌không?"‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌tựa‌ ‌vào‌ ‌cột,‌ ‌lấy‌ ‌hai‌ ‌điếu‌ ‌thuốc ra châm  

lửa.‌ ‌Đây‌ ‌chính‌ ‌là vấn đề anh lo lắng nhất.  

Lục‌ ‌Trần‌ ‌suy‌ ‌nghĩ‌ ‌một‌ ‌lát‌ ‌rồi‌ ‌trả‌ ‌lời:‌ ‌"Mấy‌ ‌ngày‌ ‌nữa‌ ‌chúng‌ ‌ta‌ ‌sẽ‌ ‌tới  

Naypyidaw‌ ‌gặp‌ ‌bọn‌ ‌họ‌ ‌đàm‌ ‌phán,‌ ‌tôi‌ ‌tin‌ ‌chắc‌ ‌hẳn‌ ‌bọn‌ ‌họ‌ ‌sẽ‌ ‌không‌ ‌làm  

chuyện‌ ‌gì ngu ngốc đâu."  

Anh‌ ‌nói‌ ‌như‌ ‌vậy‌ ‌đương‌ ‌nhiên‌ ‌là‌ ‌vì‌ ‌bản‌ ‌thân‌ ‌có‌ ‌tự tin.  

Thế‌ ‌giới‌ ‌này‌ ‌là‌ ‌thế‌ ‌giới‌ ‌đặt‌ ‌lợi‌ ‌ích‌ ‌lên‌ ‌trên‌ ‌hết,‌ ‌đặc‌ ‌biệt,‌ ‌kinh‌ ‌tế‌ ‌của‌ ‌đất‌ ‌nước  

này‌ ‌còn‌ ‌lạc‌ ‌hậu như‌ ‌vậy.‌ ‌Chỉ‌ ‌cần‌ ‌anh‌ ‌cho‌ ‌Naypyidaw‌ ‌một‌ ‌chút‌ ‌lợi‌ ‌ích,‌ ‌chắc  

chắn‌ ‌bọn‌ ‌họ‌ ‌sẽ‌ ‌bằng‌ ‌lòng‌ ‌hợp‌ ‌tác‌ ‌với anh.  

"Hy‌ ‌vọng‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌thuận‌ ‌lợi,‌ ‌nếu‌ ‌không‌ ‌e‌ ‌rằng‌ ‌chúng‌ ‌ta‌ ‌không‌ ‌về‌ ‌nước ‌được."  

Đỗ Phi cười gượng.  

"Cậu‌ ‌yên‌ ‌tâm,‌ ‌cho‌ ‌dù‌ ‌bọn‌ ‌họ không‌ ‌hợp‌ ‌tác‌ ‌với chúng ta, chúng ta cũng có  

thể‌ ‌an‌ ‌toàn‌ ‌quay‌ ‌về‌ ‌Trung‌ ‌Quốc.‌ ‌Cùng‌ ‌lắm‌ ‌là‌ ‌phải‌ ‌trải‌ ‌qua‌ ‌chút‌ ‌khó‌ ‌khăn‌ ‌mà  

thôi."  

Lục‌ ‌Trần‌ ‌cười‌ ‌nói: "Đi thôi, Tiêu Chiến sắp‌ ‌về‌ ‌rồi,‌ ‌chúng‌ ‌ta‌ ‌khống‌ ‌chế quân  

đội‌ ‌đã‌ ‌rồi‌ ‌tính sau."  

Anh‌ ‌vừa‌ ‌nói‌ ‌đã‌ ‌bước‌ ‌tới‌ ‌căn‌ ‌phòng kia.  

Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌dập‌ ‌tàn‌ ‌thuốc trêи đất‌ ‌rồi đi theo Lục Trần.