Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 273: Đánh Giá Cao Rồi




Lục Trần dẫn Đỗ Phi theo, suốt dọc đường vượt đèn đỏ lao nhanh về núi  

Mã Yên.  

Đến nhà, vẫn chưa kịp xuống xe thì đã thấy Lâm Di Quân bế Kỳ Kỳ đứng  

bên ngoài đình nghỉ, trêи mặt hằn lên mấy dấu ngón tay, Kỳ Kỳ còn đang khóc  

không ngừng.  

"Bố ơi, bố ơi, có người xấu đánh mẹ đó bố!"  

Lục Trần bảo Đỗ Phi ở lại trêи xe, anh vừa xuống xe đã nghe thấy Kỳ Kỳ la  

lên.  

Trong lòng Lục Trần như muốn giết người, đánh vợ anh, dọa con gái anh,  

đúng là đáng chết!  

Nhìn thấy Lục Trần trở về, Lâm Di Quân cũng thở phào một hơi, dù nói thế  

nào thì Lục Trần cũng là người đàn ông của cô, là chỗ dựa của cô. Lúc này,  

chỉ cần Lục Trần ở bên cạnh thì cô lại bất giác thấy an tâm hơn rất nhiều.  

"Kỳ Kỳ, đừng nói chuyện nếu không sẽ ảnh hưởng tới bố đó con." Lâm Di  

Quân dỗ dành Kỳ Kỳ.  

"Dạ." Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng đôi mắt to long lanh vẫn cứ nhìn  

bố mình.  

Vương Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nãy mới ăn một cái tát  

nên bà ta vẫn không dám lên tiếng.  

"Năm đó không tông chết mày, không ngờ mày lại chạy tới nơi hẻo lánh  

Du Châu này, mày biết mục đích hôm nay tao đến tìm mày là gì không?" Tiêu  

Biệt Tình quan sát Lục Trần rồi lên tiếng hỏi.  

Lục Trần bỗng nhiên quay người nhìn Tiêu Biệt Tình, anh hơi nheo mắt lại:  

"Bà chạm vào giới hạn của tôi rồi."  

"Ha ha." Tiêu Biệt Tình cười lớn, bỡn cợt anh: "Có phải mày cảm thấy học  

võ ở chỗ Vân Trung Kỳ vài năm thì thiên hạ vô địch rồi không?"  

Lục Trần quan sát mấy người đàn ông cao to đứng sau lưng Tiêu Biệt Tình  

rồi nói: "Bọn chúng trong mắt tôi chẳng qua chỉ là rác rưởi, còn bà, bà già rồi."  

Trước khi gặp Tiêu Biệt Tình, trong lòng Lục Trần cũng không chắc chắn  

nhưng bây giờ, anh đã hoàn toàn yên tâm rồi.  

Thật ra từ sớm anh cũng không nên đánh giá cao Tiêu Biệt Tình. Lần  

trước bà ta cử Mục Tôn tới đối phó anh, Mục Tôn còn không đánh lại được  

Đỗ Phi, điều này cho thấy dưới tay Tiêu Biệt Tình chắc chắn chẳng có cao thủ  

gì.  

Còn về Tiêu Biệt Tình…  

Lục Trần nhìn ra Tiêu Biệt Tình cũng là một cao thủ võ thuật, nhưng thực  

lực chắc cũng ngang tầm với ông Vân.  

Từ lâu trước khi anh rời khỏi thủ đô, ông Vân đã không còn là đối thủ của  

anh nữa rồi, huống hồ cộng thêm quá trình tu dưỡng mấy năm nay, thực lực  

của anh tiến bộ rất nhiều, đương nhiên là sẽ không xem Tiêu Biệt Tình ra gì.  

"Thằng nhóc ngông cuồng, thật đúng là không biết trời cao đất dày, bắt lấy  

nó cho tôi!" Mắt Tiêu Biệt Tình lóe lên tia giận dữ, lạnh giọng quát.  

Bà ta vừa nói xong thì mấy người đàn ông cao to đứng sau lưng bà ta như  

hổ đói, mạnh mẽ bổ nhào vào Lục Trần.  

Lục Trần lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt toàn sự khinh bỉ. Thực lực đám  

người này còn không bằng Đỗ Phi thì đương nhiên anh chẳng xem ra gì rồi.  

Đợi đến lúc đám người kia gần sát lại rồi Lục Trần mới chuyển động, anh  

nhún chân trái một cái, không lùi mà tiến, xông vào vòng vây của mấy người  

kia với tốc độ tia chớp.  

Tiêu Biệt Tình thấy vậy thì trong mắt hiện lên một nụ cười khẩy, bà ta biết  

ngay thực lực của Lục Trần cũng chỉ bình thường thôi.  

Nhưng một giây sau, đôi mắt bà ta trợn sắp rớt ra ngoài.  

Chỉ nhìn thấy sau khi Lục Trần xông vào vòng vây của mấy tên thuộc hạ  

thì không ngừng đánh đấm, chỉ trong mấy giây đã khiến mấy tên thuộc hạ của  

bà ta ngất hết.  

"Quá yếu." Lục Trần vỗ tay, bỡn cợt nhìn Tiêu Biệt Tình.  

Sắc mặt Tiêu Biệt Tình khá khó coi, bây giờ bà ta mới phát hiện trước nay  

bà ta vẫn luôn đánh giá thấp thực lực của Lục Trần.  

"Không ngờ mày giấu cũng kỹ đấy!" Sắc mặt Tiêu Biệt Tình khó coi nói.  

"Chẳng phải do bị bà ép sao? Nếu chẳng phải ban đầu bà ép bố tôi giải  

tán nhà họ Lục thì tôi cũng sẽ không đánh giá cao bà. Nhưng bây giờ nghĩ lại,  

đúng là tôi không cần thiết phải đánh giá cao bà." Lục Trần cười cười, bây giờ  

cũng xem như hiểu thấu rồi.  

Trước đây bố anh nhẫn nhịn Tiêu Biệt Tình, không muốn đối đầu chính  

diện với bà ta cũng là vì ông ấy nợ Tiêu Biệt Tình, chứ không phải vì sợ bà ta,  

chỉ là vì áy náy trong lòng ông ấy mà thôi.  

Còn Lục Trần không biết rõ chuyện, lại còn bị những lời dẫn dắt sai lệch  

của ông Vân nên mới tưởng rằng Tiêu Biệt Tình rất mạnh. Vậy nên anh mới  

luôn ẩn nhẫn, không dám dùng thân phận thật của mình.  

Bây giờ nghĩ lại, chính bản thân anh cũng thấy hơi buồn cười.  

Nếu lúc đầu anh không cần phải cẩn thận từng chút thế này thì người nhà  

anh cũng không cần phải sống trong nơm nớp lo sợ rồi.  

"Hứ, có phải mày nghĩ mày thắng chắc rồi không?" Tiêu Biệt Tình lạnh  

lùng nói.  

"Tôi nói rồi, bà đã già rồi, không thể là đối thủ của tôi được." Lục Trần tự  

tin nói.  

"Ngông cuồng, tao sẽ cho mày biết thế nào mới là võ thuật chân chính!"  

Tiêu Biệt Tình nói xong thì đạp chân phải một cái, khí thế cả người chợt thay  

đổi.  

Áo quần bà ta không gió mà bay phất phới, đôi mắt sắc bén như một thanh  

kiếm sắc.  

"Thằng con hoang, mày hoàn toàn không hiểu gia tộc ẩn thế chân chính.  

Gia tộc ẩn thế chân chính dù là tiền tài hay võ lực đều không phải thứ mày có  

thể tưởng tượng ra được đâu. Nếu mày thức thời thì nhanh chóng giao số tài  

sản Lục Thiên Hành để lại cho mày ra đây. Số tài sản đó không phải thứ mày  

có thể nắm giữ được đâu, nếu không hôm nay chính là ngày chết của mày."  

Ánh mắt Tiêu Biệt Tình sắc bén nói.  

"Ngày chết của tôi? Bà hợm hĩnh quá đấy. Từ lúc bà đặt chân vào mảnh  

đất Du Châu này, tôi đã tuyên án tử hình cho bà rồi."  

Lục Trần bỡn cợt nói rồi quay người nhìn Lâm Di Quân và Vương Tuyết:  

"Hai người vào nhà trước đi, dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được  

nhìn."  

Anh đã tìm được thời cơ giết người nhưng không muốn đám người Lâm Di  

Quân nhìn thấy cảnh anh giết người.  

Năm đó Tiêu Biệt Tình cho người tông chết mẹ anh, hôm nay Tiêu Biệt  

Tình lại xông vào nhà anh, chính là cơ hội tốt cho anh trả thù, đương nhiên sẽ  

không để cho Tiêu Biệt Tình rời khỏi.  

Lâm Di Quân và Vương Tuyết đều gật đầu rồi mang theo Kỳ Kỳ vào nhà.  

Vừa nãy Lục Trần mạnh mẽ đánh gục mấy tên cao to kia thì bọn họ đã  

không còn sợ hãi nữa rồi.  

Bọn họ cho là Tiêu Biệt Tình chẳng lợi hại đến đâu.  

"Tới đi, để tôi lĩnh giáo võ công mà bà nói một chút nào." Sau khi Lâm Di  

Quân và Vương Tuyết vào nhà xong, Lục Trần lại nhìn Tiêu Biệt Tình.  

"Hứ, nếu mày đã muốn chết thì tao sẽ tiễn mày xuống dưới gặp mặt mẹ  

mày." Tiêu Biệt Tình lạnh lùng hừ một tiếng rồi lập tức gây ra tay.  

Chỉ thấy bóng dáng của bà ta như ma như quỷ, chớp mắt đã xông lại gần  

hơn mười mét, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Lục Trần.  

Cùng lúc đó, khí thế Tiêu Biệt Tình di chuyển mang tới mạnh mẽ như  

cuồng phong nhào về phía Lục Trần, cắt khiến mặt Lục Trần thấy đau.  

Đây chính là khí thế của kẻ có nội công mạnh, nếu Lục Trần cũng là người  

bình thường thì chỉ giây phút đó thôi là anh đã chết dưới tay của Tiêu Biệt  

Tình rồi.  

"Xem ra nội công của bà cũng chỉ thế thôi, tiếp của tôi một quyền xem  

sao."  

Lục Trần nói xong thì nhảy lên, mạnh mẽ đấm một cái lên ngực Tiêu Biệt  

Tình.  

Thân thủ của Tiêu Biệt Tình nhất đẳng nhưng một giây sau thì sắc mặt bà  

ta thay đổi lớn.  

Nhìn quyền này của Lục Trần chẳng có lực gì nhưng lúc bà ta tiếp chiêu  

với anh thì lại như bị núi lớn đè lên, không thể nào chống đỡ.  

Thấy cơ thể Tiêu Biệt Tình lùi sau liên tiếp mấy bước, Lục Trần hoàn toàn  

không cho bà ta một cơ hội nào, bịch bịch bịch liên tiếp đấm hơn hai mươi  

cái.  

Răng rắc!  

Cuối cùng vào đấm hai mươi lăm, xương tay phải của Tiêu Biệt Tình bị cú  

đấm mạnh mẽ đánh gãy.  

Răng rắc!  

Cú đấm thứ hai mươi sáu của Lục Trần in lên ngực Tiêu Biệt Tình, lập tức  

nghe thấy tiếng xương vỡ.