Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 248: Đi Trung Hải




Chuyện Lục Trần đại diện cho Du Châu đi tham dự cuộc thi cược đá ở  

Trung Hải rất nhanh được Hiệp hội Đá thô mượn miệng của truyền thông  

truyền ra ngoài, lúc giới thiệu Lục Trần thì bọn họ cũng lôi chuyện Lục Trần  

đánh bại Trịnh Tây Hòa trong triển lãm đồ cổ ở nhà họ Tả ra nói.  

Thế là ngay lập tức những người có hứng thú với đồ cổ và chơi ngọc đều  

rất mong chờ, và có rất nhiều cửa hàng châu báu hay những người yêu thích  

đồ cổ đều tỏ vẻ muốn tới Trung Hải để tận mắt chứng kiến Lục Trần đoạt giải  

quán quân.  

Cuộc thi cược đá Trung Hải sẽ bắt đầu vào ngày 20 tháng 6, thời gian  

còn hai ngày, trong hai ngày này Lục Trần vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Kỳ  

Kỳ.  

Nhưng Kỳ Kỳ giống như đã rời khỏi Du Châu , cho dù anh đã vận dụng  

hết tất cả sức lực, tất cả các mối quan hệ cũng không nhận lại bất kỳ tin tức  

nào.  

Ngay khi anh đang muốn xuất phát tới Trung Hải thì anh lại nhận được  

một cú điện thoại lạ, người trong điện thoại nói rằng anh nhất định phải giành  

giải quán quân cho Du Châu .  

Lục Trần cũng không cảm thấy có áp lực gì với yêu cầu này, người cược  

đá đứng đầu quốc gia là ông Vân, mà thực lực của anh cũng không thua kém  

gì ông ấy, anh tin chắc rằng ông Vân sẽ không tham gia những cuộc thi nhàm  

chán như thế này, chỉ cần ông Vân không ra tay thì anh chắc chắn sẽ giành  

được quán quân.  

Đầu tiên Lục Trần gửi số điện thoại kia cho Hứa Tả Quân, nhưng kết quả  

cũng giống như lần trước.  

Hoàng Hựu Quân bên hiệp hội đá thô cũng đi theo Lục Trần tới Trung Hải,  

nhưng mà chuyện làm cho Lục Trần bất ngờ chính là sẽ có thêm một người đi  

theo bọn anh.  

Người này làm Lam Linh, bạn thân của Trần Sơ Nhiên.  

"Ông chủ Lục, hai người không ngại tôi đi theo tới Trung Hải chứ?" Lam  

Linh cười ngọt ngào.  

Lục Trần lắc đầu, anh có gì để ngại đâu, chỉ là hiếu kỳ vì sao Lam Linh  

vẫn còn ở lại Du Châu .  

Nếu đã là bạn tốt của Trần Sơ Nhiên thì chắc rằng Lam Linh cũng không  

phải là người bình thường, Lục Trần nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lam Linh là ở  

trong tiệc rượu của Trần Sơ Nhiên, cũng khá lâu rồi.  

Đương nhiên, có lẽ người ta tới Du Châu lần thứ hai, cũng có lẽ là tới  

đây để mở công ty phát triển gì gì đó cho nên Lục Trần cũng không để ý  

nhiều.  

"Hoàng sư phụ, vé máy bay đây, sắp tới giờ bay rồi." Lam Linh lấy ra ba  

tấm vé máy bay, đưa hai tờ vé cho Lục Trần và Hoàng Hựu Quân.  

Lúc này Lục Trần mới biết thì ra người đặt vé máy bay là Lam Linh.  

Anh còn tưởng mấy việc này đều do bên hiệp hội đá thô lo.  

Lên máy bay, khi Lam Linh vào phòng vệ sinh, Hoàng Hựu Quân mới giải  

thích cho Lục Trần: "Cuộc thì lần này là do cô Lam tài trợ, ngoài việc đó thì chỉ  

cần chúng ta giành được quán quân thì cô ấy sẽ đại biểu nhà họ Lam tài trợ  

cho hiệp hội đá thô mười triệu."  

"Nhà họ Lam ở Du Châu?" Lục Trần hỏi.  

"Không phải, là nhà họ Lam ở Trung Nguyên, nhưng mà tôi nghe nói hình  

như bọn họ muốn tới Du Châu mở tiệm châu báu, nhưng mà tôi không biết có  

phải thật không." Hoàng Hựu Quân lắc đầu nói.  

Lục Trần gật đầu, vậy thì mọi chuyện cũng xuôi.  

Nhà họ Lam muốn tới Du Châu  mở tiệm châu báu, tới lúc đó họ sẽ nhờ  

hiệp hội đá thô PR cho, hiệu quả khẳng định sẽ còn tốt hơn họ mời ngôi sao  

làm quảng cáo.  

Dù sao trong hiệp hội đá quý có Hoàng Hựu Quân và ba vị sư phụ, ở  

trong cái giới chơi ngọc này thì danh tiếng của họ còn vang dội hơn đám siêu  

sao ngoài kia nhiều.  

"Nghỉ ngơi một lát đi." Hoàng Hựu Quân thấy Lục Trần hình như không  

muốn nói chuyện phiếm, bèn nói.  

Lục Trần gật đầu, sau đó tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, Hoàng Hựu  

Quân cũng nhắm mắt lại.  

———————————————————————– 

Không bao lâu sau Lam Linh đi toilet ra, nhìn thấy hai người ngồi trước  

hàng ghế của Lục Trần đang nói chuyện lớn tiếng, nhíu nhíu mày, cô đi lại nói:  

"Thật ngại quá, làm phiền một chút, hai người bạn của tôi đều đang nghỉ ngơi,  

phiền hai bạn có thể nhỏ tiếng lại một chút được không?"  

Giọng nói và biểu cảm của cô khá khách sáo, nhưng hai người kia hình  

như không thích việc Lam Linh tự nhiên lại quấy rầy bọn họ.  

Hai người ngồi ở hàng trước hàng ghế của Lục Trần là một cặp thanh  

niên nam nữ, nhìn dáng vẻ của hai người thì có lẽ cũng là con nhà giàu.  

"Chúng tôi nói chuyện riêng thì liên quan gì đến cô? Ai quy định không  

được nói chuyện trêи máy bay? Hơn nữa, nếu cô thấy chúng tôi ồn ào thì tự  

đi mua máy bay riêng đi." Cô gái nhìn khá xinh đẹp, nhưng gương mặt này  

bây giờ lại có chút đáng ghét.  

Cô ta nhìn Lam Linh, tuy Lam Linh đeo một cái kính râm lớn, nhưng đồ  

trêи người cũng không phải là đồ hiệu, cô ta liền cảm thấy Lam Linh chỉ là  

một người bình thường.  

"Tôi chỉ muốn hai người nhỏ giọng một chút." Lam Linh nói tiếp.  

Chàng trai ngẩng đầu đánh giá Lam Linh, hài hước hỏi: "Như vậy sao, đủ  

chưa?"  

Gã ta cố ý cao giọng lên, trong mắt đều là vẻ khiêu khích.  

Lam Linh vẫn giữ cái dáng vẻ khách sáo của mình, nhưng lúc này cô gái  

kia cũng đứng lên, trừng Lam Linh rồi nói: "Nếu cô không có bản lĩnh mua  

máy bay riêng thì lập tức câm miệng lại cho tôi, chỗ này không phải là chỗ cô  

xen vào chuyện người khác."  

Lam Linh nhíu mày, nhưng do bị kính râm che lại nên hai người kia cũng  

không nhìn thấy, lại nghe chàng trai kia châm chọc nói: "Hạ Y, em cũng đánh  

giá cao cô ta quá rồi, em nghĩ người nào cũng có khả năng mua máy bay  

riêng à? Đừng quan tâm cô ta nữa, chúng ta tiếp tục nói chuyện đi."  

Người nam tên là Địch Quân, là người Trung Hải, nhà của gã và nhà của  

Hạ Y đều mở công ty, điều kiện gia đình tốt nên luôn xem thường người khác.  

Hơn nữa gã đang theo đuổi Hạ Y, nên càng phải tạo điểm nhấn trước mặt  

cô ta, cho nên những lời Lam Linh nói gã cũng chẳng để tâm làm gì.  

———————————————————————– 

"Cũng đúng, so đo với người phụ nữ này làm gì, tốn sức." Hạ Y cười lạnh  

một tiếng rồi ngồi lại ghế, hoàn toàn không để ý đến Lam Linh.  

"Tôi chỉ muốn hai người khi nói chuyện phiếm thì nhỏ giọng lại một chút  

thôi, chuyện này khó lắm sao?" Lam Linh nhíu mày nói.  

"Đừng có càm ràm nữa, có tin ông đây đánh cô không? Cô nghĩ rằng  

mình là phụ nữ thì ông đây không dám đánh sao?"  

Địch Quân lập tức không vui, gã có cảm giác Lam Linh đang cố tình kiếm  

chuyện, bọn họ nói chuyện phiếm thì đã sao, người nào quy định không thể  

nói chuyện phiếm trêи máy bay?  

Điều quan trọng là gã đang theo đuổi Hạ Y, sao có thể ở trước mặt Hạ Y  

tỏ ra mình yếu kém.  

Chê bọn họ lớn tiếng?  

Đây chẳng phải là muốn ăn đòn sao?  

Địch Quân đứng lên, hung hăng trừng Lam Linh.  

Lam Linh bị khí thế của gã dọa sợ, theo bản năng lùi về sau hai bước,  

trong lúc hoảng loạn thì mắt kính cũng rơi xuống đất.  

Địch Quân sau khi nhìn thấy bộ dạng của Lam Linh liền ngây dại.  

Hạ Y tuy rằng xinh đẹp, nhưng trước dung nhan tuyệt mỹ của Lam Linh thì sự  

khác biệt của hai người giống hệt như công chúa và tỳ nữ.  

Và đương nhiên, Lam Linh là công chúa, còn Hạ Y mà gã đang theo đuổi  

là tỳ nữ.  

Trong chớp mắt, vẻ tức giận trêи mặt Địch Quân dần biến mất, trái tim  

cũng bắt đầu đập thình thịch.  

Hiển nhiên, gã chưa từng thấy một người đẹp thế này!  

Lam Linh khom lưng xuống chuẩn bị nhặt kính lên thì lúc này, một bàn tay  

đã nhặt kính lên giúp cô.  

"Cảm ơn." Lam Linh nhận lấy mắt kính từ tay Lục Trần rồi nhỏ giọng nói.  

"Cô có sao không?" Lục Trần hỏi.  

Chuyện này anh vốn không muốn quản, cũng không có tâm tình đi quản.  

Nhưng Lam Linh đôi co với đôi nam nữ này cũng chỉ vì muốn anh và  

Hoàng Hựu Quân nghỉ ngơi tốt một chút, cho nên khi nhìn thấy người nam kia  

đứng dậy uy hϊế͙p͙ Lam Linh, anh không thể không ra mặt.