Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 201: Khoe khoang




Trung tâm thương mại mới mới mở là trung tâm thương mại lớn nhất Kỳ

Giang. Mười giờ tối mới đóng cửa, mặc dù là huyện thành nhỏ nhưng lại có

không ít hàng hiệu.

Dù đã là buổi tối, nhưng lượng người vẫn vô cùng nhiều.

"Di Quân, trung tâm này là do Ngưu Đại Sơn, người giàu nhất Kỳ Giang

mở, cả tòa nhà lớn như vậy ở Kỳ Giang, bên trong toàn là hàng hiệu.

Có thể xây một trung tâm thương mại lớn vậy ở thị trấn nhỏ như Kỳ Giang

cũng không đơn giản, thế lực và quan hệ chắc chắn rất lớn.

Có điều Lục Trần cũng không thấy kỳ lạ, Ngưu Đại Sơn rất có đầu óc

buôn bán, với thiên phú của ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm

tiền.

"Di Quân, nói cho em một bí mật, Hứa Kiệt nhà chị là bạn với Ngưu Đại

Sơn, quan hệ rất tốt." Vương Uyển còn nói thêm.

Lục Trần khẽ giật mình, không khỏi đánh giá Hứa Kiệt, nếu như Hứa Kiệt

thật sự là bạn Ngưu Đại Sơn, tương lai chắc chắn sẽ rất rộng mở.

Mà lúc này, Hứa Kiệt mặt đỏ lên, Vương Uyển lần này nói khoác thật quá

đà, lấy địa vị của hắn sao có thể làm bạn với Ngưu Đại Sơn? Vì khoe khoang,

Vương Uyển cái gì cũng nói được.

Có điều thấy Lâm Di Quân không biết Ngưu Đại Sơn, Hứa Kiệt mới thở

phảo.

Chỉ cần Lâm Di Quân không biết Ngưu Đại Sơn hắn sẽ không sợ bị vạch

trần.

Thấy Hứa Kiệt xấu hổ, Lục Trần âm thầm cười, anh biết Vương Uyển lại

chém gió.

Nhưng anh cũng không vạch trần, cũng không cần phải vạch trần.

"Thật ra kiểu nhân vật lớn như vậy tính cách vẫn rất hiền hòa, mời bọn chị

ăn cơm, nói chuyện rất vui, có cơ hội sẽ giới thiệu ông ta cho mọi người làm

quen." Vương Uyển tiếp tục tự biên tự diễn nói.

Hứa Kiệt sắc mặt lại thay đổi, Vương Uyển càng nói càng thái quá, hắn

càng nghe càng sợ hãi đến giật mình.

Nơi này chính là trung tâm thương mại Ngưu Đại Sơn mở, bị nhân viên

nghe được thì sao.

"Đàn ông giàu có rất bận, nào có thời gian?" Thấy Vương Uyển quá khoa

trương, Hứa Kiệt càng hoảng sợ, vội vàng nói.

Vương Uyển quay qua trừng mắt với Hứa Kiệt một cái, thể hiện sự khó

chịu việc Hứa Kiệt quấy rầy cô ta ba hoa.

Vương Uyển dẫn mọi người đi thẳng đến thương hiệu LV, lần trước cô ta

vô cùng vừa ý một chiếc túi, nhưng một mực không chịu mua, chính là đợi

hôm nay trước mặt người nhà Vương Tuyết khoe khoang, để Hứa Kiệt giúp

cô trả tiền, để xem nhà Vương Tuyết hâm mộ cuộc sống xa xỉ của cô ta đến

cơ nào.

"Di Quân, em dùng túi LV bao giờ chưa?" Vương Uyển hỏi.

Lâm Di Quân lắc đầu, trước kia cô không có tiền, đương nhiên không có

khả năng mua túi đắt tiền như vậy.

Giờ có tiền, cô lại không có thời gian đi mua.

Vương Uyển trong mắt hiện lên một tia xem thường, nói: "Chị rất thích

một cái túi LV, em xem giúp chị xem thế nào?"

Lâm Di Quân không nói gì, nhưng vẫn theo Vương Uyển đến chỗ khay để

đồ.

"Túi xách này hơn ba vạn, tuy rất đắt, nhưng chỉ cần chị thích, Hứa Kiệt

sẽ mua cho chị." Vương Uyển cầm túi xách nhìn xuống, lại đưa cho Lâm Di

Quân.

"Chỉ hơn ba vạn thôi, đắt cái gì mà đắt, anh lúc nào cũng có thể mua cho

em." Hứa Kiệt biết đến lượt mình thể hiện rồi, ra vẻ giàu có nói.

“Ai da, A Kiệt, anh thật sự tốt với em quá." Cô ta và Hứa Kiệt sớm đã

thương lượng với nhau, nhưng vẫn giả bộ kinh ngạc nói.

Lâm Di Quân hơi rung mình, nhưng cô vẫn nhịn không nói gì thêm.

Vương Uyển hành động thực sự quá tệ, muốn khoe khoang trước mặt cô

còn phải học diễn xuất cho tốt.

Túi xách ba vạn thôi mà, cô mặc dù chưa dùng bao giờ nhưng không có

nghĩa là không dùng nổi.

Không nói tới Lục Trần, riêng trong thẻ ngân hàng của cô đã có hơn một

trăm triệu, có thương hiệu nào mà không thể mua.

"Di Quân, những thứ kia em thích gì chọn một cái đi." Vương Uyển đột

nhiên nói, những thứ kia ít nhất đều năm sáu ngàn, cô không tin một tên bảo

vệ như Lục Trần có thể mua nổi.

"Không cần, em không cần." Lâm Di Quân nói.

"Di Quân có phải em sợ Lục Trần mua không nổi sẽ mất mặt không? Anh

ta mua không nổi chị bảo Hứa Kiệt mua cho, chọn một cái đi." Vương Uyển

hào sảng nói

Có điều nói xong cô ta cũng hối hận, vì đồ ở đây cũng không rẻ, Hứa Kiệt

trả tiền cho Lâm Di Quân, cô ta cũng xót ruột.

Lâm Di Quân nhíu nhíu mày, vừa muốn nói gì lại nghe Vương Tuyết nói:

“Lâm Di Quân, nếu như Hứa Kiệt muốn mua cho con, vậy con chọn một cái

đi, người ta có lòng mình không thể chối từ nha."

Vẫn là Vương Tuyết trước nay luôn thích trước mặt khoe khoang. Không

nghĩ tới hôm nay toàn bộ đều trái ngược, có điều dù là Từ Phương, hay là

Vương Uyển, đều không ngừng khoe khoang trước mặt mẹ con họ, bà sớm

đã không nhịn được.

Vương Tuyết không phải là giàu có, bà vừa vặn nhìn trúng cái túi xách LV

mười vạn, đúng lúc đào mỏ Vương Uyển một chút.

"Vậy, được rồi." Lâm Di Quân cười cười, Vương Uyển một mực hùng hổ

dọa người, cô cũng bắt đầu không thích rồi.

"Có phải Di Quân chọn cái nào, Hứa Kiệt cũng sẽ trả tiền không?" Vương

Tuyết hỏi Vương Uyển.

Vương Uyển mặc dù có chút hối hận, nhưng đã khoác lác rồi, đương

nhiên không thể thu hồi lại, nếu không quá mất mặt.

"Đúng, mọi người chọn cái nào cũng được." Vương Uyển lớn giọng nói.

"Di Quân, cái túi xách kia nhìn rất được, chọn cái đó đi." Vương Tuyết trêu

tức cười cười, chỉ khay thủy tinh đặt chiếc túi xách cao cấp bên trái.

Lâm Di Quân nhìn thấy giá cả, trong lòng tự nhủ con mắt mẹ mình đúng là

tốt.

Cô đi qua cầm lên, đúng là rất đẹp, nói thật, cô cũng muốn mua.

Thấy Lâm Di Quân cầm chiếc túi xách giá mười vạn, sắc mặt Vương

Uyển biến đổi, ngay cả cô ta cũng không dám chọn chiếc túi xách đắt như

vậy.

Tuy bây giờ Hứa Kiệt là một ông chủ, nhưng hắn cũng không có bao

nhiêu tiền, nhất là lúc đính hôn đã mua cho cha mẹ cô ta một căn hộ , ngay cả

tiền gửi ngân hàng cũng không còn bao nhiêu, sao có thể tùy tiện mua túi

xách mười vạn tặng người khác?

"Lâm Di Quân, sao chị có thể tham như vậy? Túi xách này là túi xách đắt

tiền nhất ở đây rồi." Vương Uyển chẳng buồn gọi thân mật nữa, trực tiếp gọi

tên Lâm Di Quân, có thể thấy trong lòng cô ta tức giận với Lâm Di Quân.

"Không phải cậu nói muốn mua cho tôi sao? Còn để tôi tùy ý chọn, tôi cho

rằng túi xách mười vạn ở chỗ này cũng chỉ bình thường thôi, hơn nữa không

phải chị nói Hứa Kiệt lương tháng hơn mười triệu mà, túi mười vạn cũng cao

quá sao?" Lâm Di Quân thấy Vương Uyển nổi giận, cô cũng không muốn giả

bộ, Vương Uyển không hề có tự trọng, cô giả bộ cũng thật sự quá mệt mỏi.

Vương Uyển sôi máu, cô nói muốn mua cho Lâm Di Quân, nhưng mà

không nói sẽ mua cái đắt như vậy, không ngờ Lâm Di Quân còn hung ác như

thế, đây không phải muốn vả vào mặt của cô ta sao?

"Lâm Di Quân, cô đừng có được đằng chân lấn đằng đầu, tôi nói muốn

mua cho cô, nhưng cho cô túi xách mười vạn cô có thể dùng sao? Cô có tư

cách dùng túi xách mười vạn sao?" Vương Uyển hừ lạnh một tiếng, một tay

đoạt lấy túi xách mười vạn trong tay Lâm Di Quân, một lần nữa để lại vào

khay chứa đồ.

"Ôi, mua không nổi thì nói mua không nổi đi, giả bộ cái gì? Nếu Lục Trần

nhà tôi một tháng thu nhập mười mấy triệu, toàn bộ của hàng tôi cũng mua

được." Vương Tuyết bênh vực con gái.

Vương Tuyết vừa mở miệng, hai bên xem như lộ mặt.

"Phục vụ, gói chiếc túi này lại cho Lâm tiểu thư."

Ngay lúc này, một người đàn ông đầu trọc đi đến, chỉ vào chiếc túi xách

Vương Uyển vừa mới để lại, nói.

Thấy được gã đầu trọc, sắc mặt Vương Uyển và Hứa Kiệt đồng thời thay

đổi rõ rệt.